Chương
“Sao cậu cứ lai dai mãi thế?”.
Người đó gật đầu.
“Vâng, tôi hiểu rồi!”.
Trước khi mấy người đang định chúc mừng có thể đuổi được Tần Cao Văn đi, thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Ngô Tuấn Kiệt mở cửa ra, một người có cơ thể mập ú đứng trước mặt hắn, đó là thám tử trong đội ngũ đặc biệt của bọn họ.
“Cậu vội vã thế làm gì?”.
Tên mập đó nói với Ngô Tuấn Kiệt: “Không, không hay rồi!”.
Thấy đối phương hoảng loạn như vậy, trong lòng hắn càng thêm bất mãn, có việc gì mà phải hốt hoảng thế, có gì cứ từ từ mà nói không được à?
“Mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Tên mập trả lời: “Tần Cao Văn thế mà lại quay về rồi”.
Mặt Ngô Tuấn Kiệt hơi co giật.
Về rồi sao?
Sao có thể thế được?
Nếu Tần Cao Văn đi cướp Hoa Sen Tử Vong thật, đối mặt với nhiều cao thủ bao vây như vậy, chắc chắn đã chết mất xác rồi.
Vậy thì chỉ có thể chứng minh một điều, Tần Cao Văn căn bản không hề đi.
Xem ra Tần Cao Văn cũng thấy sợ rồi.
Ngô Tuấn Kiệt nói: “Tôi biết rồi, đi ra ngoài đi”.
Tên mập vẫn đứng ở đó, hình như có thông tin càng quan trọng hơn còn chưa nói ra, phản ứng của đối phương đã thu hút sự chú ý của Ngô Tuấn Kiệt.
Hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì?
Ngô Tuấn Kiệt nói với tên mập: “Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là thế nào không?”.
Tên mập trả lời: “Hơn nữa Tần Cao Văn đã mang Hoa Sen Tử Vong về rồi”.
Tất cả đều kinh ngạc!
Tần Cao Văn mang Hoa Sen Tử Vong về.
Sao có thể chứ?
Đùa chắc?
Hoa Sen Tử Vong là của Mãnh Hổ Môn, là bảo vật vô cùng quan trọng.
Lần này bọn họ đã cử mấy chục cao thủ để bảo hộ, cho dù thực lực của Tần Cao Văn có lợi hại đi chăng nữa, cũng không thể lành lặn thoát khỏi vòng vây của bọn họ.
“Có phải cậu nhìn nhầm Hoa Sen Tử Vong rồi không…”.
Còn chưa nói hết, tên mập đã lắc đầu lia lịa.
“Tôi đảm bảo là tôi không nhìn nhầm, trong tay hắn cầm chính là thứ mà chúng ta cần”.
Đoàng!
Lập tức Ngô Tuấn Kiệt cảm thấy trong đầu hắn có thứ gì đó sắp nổ tung.