Chương
Lúc này trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
Nếu vừa rồi những gì tên mập nói là thật, thì Tần Cao Văn quá thể đáng sợ rồi, cái tên này có còn là người không?
“Bây giờ hắn đang ở đâu? Mau đưa chúng tôi đi xem xem?”.
Tên mập gật đầu, quay người đưa bọn họ ra ngoài cửa.
Tần Cao Văn đang đứng trước cửa phòng chờ đợi, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt nở nụ cười mỉa mai.
“Anh căn bản không hề đi, đúng không?”.
Ngô Tuấn Kiệt nói với Tần Cao Văn: “Anh không thể lấy được Hoa Sen Tử Vong trong tay bọn họ về đây”.
“Tôi khiến các người thất vọng rồi”.
Nói xong, Tần Cao Văn ném món đồ trong tay ra, đó chính là quyển sách mà anh lấy được.
Ngô Tuấn Kiệt đón lấy, đưa lên gần mặt nhìn, lập tức mặt mày tái nhợt.
Đây… đây là thật này.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Tần Cao Văn rốt cuộc đã làm gì vậy?
Ban đầu bọn họ chỉ nói đại thôi, muốn để Tần Cao Văn thấy khó mà rút lui, chứ không hề thực sự muốn anh đi cướp cuốn sách này về.
Ngô Tuấn Kiệt run người. Hắn ý thức được rằng lần này đã gây họa lớn. Nếu không phải sự nhu nhược của hắn thì đối phương đã không cướp mất Hoa Sen Tử Vong.
Giờ thì xong rồi.
Với thủ đoạn độc ác của Mãnh Hổ Môn, khi biết được bảo vật quan trọng nhất của mình bị cướp đi mất, tới khi đó chắc chắn sẽ gây phiền phức cho bọn họ.
Một khi chân tướng sự việc được vạch trần thì hắn xong đời.
“Giờ phải làm sao?”
“Còn thách thức gì nữa không?’
Ngô Tuấn Kiệt lấp láy đôi mắt, đột nhiên nghĩ ra một đối sách.
Hắn vội vàng đi tới trước mặt Tần Cao Văn, cười nói: “Anh Tần quả nhiên là người tài giỏi. Thật không ngờ có thể có được Hoa Sen Tử Vong. Trước đó đều do tôi không tốt, hi vọng anh không chấp kẻ tiểu nhân, không so đo với chúng tôi”.
“Còn thách thức gì nữa không á?”
Tần Cao Văn chau mày, cảm thấy bất ngờ.
Hắn vội vàng nói với Tần Cao Văn: “Giờ anh là người huấn luyện của tôi, có được sự giúp đỡ của anh là vinh hạnh cho tổ chức Long Đằng của chúng tôi”.
“À, vậy có thể bắt đầu rồi đúng không?”
Ngô Tuấn Kiệt gật đầu.
“Đương nhiên”.
Bốp!
Hắn vừa nói xong thì Tần Cao Văn đã tát bốp vào mặt hắn. Ngô Tuấn Kiệt bay bật ra sau, đập mạnh vào bức tường.
Hắn ôm mặt, cảm thấy tức lắm nhưng vẫn cố cười.