Chương
Trong phòng của Vương Diệu Hoa.
Anh ta rót một ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, hỏi thuộc hạ: “Biểu hiện của tên đó thế nào?”
“Đại ca, tên Tần Cao Văn đúng là rất có uy, vừa rồi giữ chức đã khiến đám thuộc hạ phải phục sát đất rồi”.
Vương Diệu Hoa cảm thấy hơi bất ngờ.
“Thật sự lợi hại như vậy sao?”
Tên thuộc hạ đáp lại: “Thật trăm phần trăm ạ”.
“Vậy ngày mai đưa tôi đi xem sao”.
Vương Diệu Hoa dựa người vào ghế khẽ nheo mắt: “Tôi cũng phải đi thăm hỏi vị thần tiên này một chút rồi”.
Trước Tần Cao Văn, Vương Diệu Hoa đã mời mấy người tới làm người huấn luyện cho đội quân đặc biệt nhưng lần nào cũng bị người của đội đuổi mất dép.
Có người thậm chí chưa bước vào cửa thì đã bị gây khó dễ, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Vậy mà Tần Cao Văn trong một ngày, không những thành công trong việc bắt họ với chấp nhận anh mà còn khiến họ nghe lời. Đây là một người đáng để người khác coi trọng.
Lúc này tổ chức Long Đằng đang gặp sóng gió, các phương diện đều chịu thử thách lớn. Anh ta cần phải tạo ra một cuộc cải cách mau chóng khiến cho thuộc hạ của mình mạnh lên, chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục sinh tồn, nếu không sớm muộn cũng có một ngày bị những tổ chức còn lại liên kết nuốt gọn.
Anh ta không muốn một kết cục như vậy.
…
“Anh Tần có nhà không?”
Anh ta đứng ngoài lớn tiếng gọi.
Cửa phòng được mở ra.
“Tới tìm tôi có việc gì không?”
Sau khi chuyển vào, Tần Cao Văn không hề đi chào hỏi Vương Diệu Hoa. Anh biết tới lúc thì đối phương sẽ chủ động tới tìm mình.
Bởi vì anh ta cần một lời giải thích cho những chuyện hồi ban ngày.
Vương Diệu Hoa xách theo một cái hộp màu đen.
Anh ta đưa cái hộp cho Tần Cao Văn: “Tôi đã nghe nói về chuyện xảy ra lúc ban ngày. Đều do tôi quản lý không tốt, khiến đám thuộc hạ đó làm xằng làm bậy, hi vọng anh Tần không để bụng”.
“Đây là gì vậy?”
Anh không hề nhận lấy cái hộp, chỉ liếc nhìn và thản nhiên hỏi lại.
Anh ta nói với Tần Cao Văn: “Đây là một món quà nhỏ tôi chuẩn bị riêng cho anh Tần, của ít lòng nhiều, mong anh nhận lấy”.
“Ừ”.
Tần Cao Văn thản nhiên gật đầu, nhận lấy cái hộp, quay người vào trong và đóng cửa lại.
“Anh Tần”.
Vương Diệu Hoa vội vàng ngăn lại, bước vào trong nói với Tần Cao Văn: “Tôi vẫn còn chút chuyện muốn nói với anh, không biết…”