Chương
Anh ta hít một hơi thật sâu nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, vậy tôi có thể trả trước một nửa, số còn lại thì trả dần được không. Giờ tổ chức chúng tôi thật sự không thể nào gom được trong chốc lát nhiều tiền như vậy”.
Bọn họ là một tổ chức giang hồ, không phải là một công ty nên không thể nào có thể dễ dàng gom cho đủ một tỷ tệ ngay lập tức được.
“Vậy khi nào anh gom đủ tiền rồi thì tới gặp tôi”.
Vương Diệu Hoa bật cười: “Anh Tần nhất định phải như vậy sao? Có thể thương lượng được không?”
Rõ ràng là anh ta đang cố gắng tới phút chót, hi vọng có thể lấy được cuốn sách trong tay Tần Cao Văn.
Thế nhưng thái độ của Tần Cao Văn vô cùng kiên định: “Tôi không thích nhất là người khác trả giá’.
Xem ra Tần Cao Văn sẽ không thỏa hiệp.
Anh ta thở dài với vẻ bất lực và đứng dậy.
“Anh Tần, nếu đã vậy thì tôi đi trước đây”
Anh ta cúi người trước Tần Cao Văn.
“Đi từ từ nhé, khỏi tiễn”.
Vương Diệu Hoa rời khỏi phòng của Tần Cao Văn, bước tới sân thì nụ cười trên khuôn mặt anh ta tắt ngấm, thay vào đó là vẻ âm trầm.
Anh ta lầm bầm: “Đợi đấy Tần Cao Văn, ông nhất định sẽ lấy được cuốn sách trong tay mày”.
…
Mãnh Hổ Môn.
Rầm!
Công Tôn Thiên Hạ đập mạnh tay xuống bàn trà.
“Đúng là một lũ rác rưởi vô dụng”.
Sau khi biết tin Hoa Sen Tử Vong bị người khác cướp mất thì Công Tôn Thiên Hạ nổi điên. Đó là bí mật quan trọng của Mãnh Hổ Môn. Một khi bị người khác cướp mất thì chắc khác gì là họa diệt vong đối với bọn họ.
Bạch Thiên Không quỳ trước mặt Công Tôn Thiên Hạ: “Chuyện này không liên quan tới người khác ạ”.
Công Tôn Thiên Hạ bật cười.
Bạch Thiên Không nói chuyện đơn giản quá. Anh ta nói tự mình chịu trách nhiệm. Anh ta định chịu trách nhiệm kiểu gì đây?
“Cuốn sách đó có ý nghĩa gì với Mãnh Hổ Môn có biết không? Một khi nó bị người khác cướp mất thì đồng nghĩa với việc gây ra họa diệt vong cho Mãnh Hổ Môn đấy”.
Người thuộc hạ cúi mình run rẩy, không dám nói gì.
Sau đó ông ta đi tới trước mặt Bạch Thiên Không, túm cổ áo anh ta.
“Mau nói, đưa ra một lời giải thích hợp lý. Tại sao không hủy nó mà lại để cho người khác?”
Bạch Thiên Không không nói gì. Công Tôn Thiên Hạ thở dài.
“Thôi bỏ đi”.
Khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ muộn phiền: “Nói đi, rốt cuộc là ai đã cướp mất Hoa Sen Tử Vong”.
“Cũng không rõ tên nhưng tôi có thể nhớ được hình dáng của người đó”.