Chương
“Cách này được đấy!
Tên mập nhổ nước bọt lên bàn tay.
“Để ông ra tay”.
Tên mập giơ cao cây rìu trên tay lên và đi về phía Bạch Thiên Không.
Hắn nhắm thẳng vào cổ Bạch Thiên Không. Khi chiếc rìu sắp giáng xuống thì có một giọng nói từ trong bóng tối vọng lại.
“Có giỏi thì cứ thử xem”.
Giọng nói không lớn nhưng đủ để khiến hai tên kia nghe mà thấy sợ. Bọn chúng dừng tay, đồng loạt quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông khôi ngô từ trong bóng tối đi ra.
“Mày là thằng nào?”
Tên mập cảm thấy rất bất mãn với tên khốn này, vì nó dám ngăn cản người của Mãnh Hổ Môn hành sự. Nó chán sống rồi chắc.
Người thanh niên trả lời; “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người không được làm hại anh ta”.
Tên mập lạnh mặt. Cả cái tỉnh này chưa có ai dám nói với chúng như vậy.
Tên này là cái thá gì?
“Có giỏi thì mày nói lại coi. Có tin tao chặt luôn đầu mày chơi đá bóng không?”
Đối diện với sự uy hiếp của tên mập, người thanh niên vô cùng thản nhiên, anh không hề tỏ ra sợ hãi.
Người thanh niên chắp tay sau lưng, đi về phía tên mập. Không biết tại sao mà tên mập bỗng cảm nhận được một nguồn áp lực cực lớn khiến hắn khẽ run lên.
“Mày…mày định làm gì?”
Tên mập cảm thấy bất an.
“Đương nhiên là tới cứu người rồi!”
“Hôm nay có tôi ở đây, các người đừng hòng đưa anh ta đi”
Vụt!
Vũ khí trong tay tên mập nhằm thẳng vào người thanh niên, định giáng xuống đầu anh ta nhưng anh ta nhanh chóng né được.
Thế là tên mập chém hụt. Người thanh niên bèn lao lên chụp cổ hắn.
“Mày… mày thả tao ra!”
Tên mập nhìn người thanh niên trước mặt bằng ánh mắt sợ hãi. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh người phát ra từ người thanh niên này.
“Ngại quá, các người phải chết rồi!”
Rắc.
Một lúc sau, đầu của tên mập ngoẹo qua một bên.
Tên còn lại thông minh hơn chút, hắn biết mình không phải là đối thủ của người thanh niên nên nhanh chóng đi tìm cứu viện.
Hắn định bỏ chạy thì người thanh niên nói:
“Đến cũng đến rồi, hà tất phải vội đi như thế chứ?”
Vụt.
Soạt.