Chương
“Những lời tôi nói tối qua bọn họ đều xem như gió thổi qua tai à?”
Ngô Tuấn Kiệt tiếp tục nói: “Có lẽ bọn họ vẫn chưa quen, huấn luyện viên quản nhiều như vậy làm gì?”
“Các người bắt đám đó lại cho tôi, tôi phải trừng trị bọn họ”.
Ngô Tuấn Kiệt cười lạnh lùng.
Dựa vào anh…Mà đòi xử lý bọn họ sao?
E rằng chẳng ai phục đâu.
Mặc dù những người ở đây đều tỏ ra tôn kính Tần Cao Văn, nhưng sâu trong lòng họ vẫn coi thường anh.
Tuy rằng hôm qua anh đã dựa vào sức mạnh một mình anh cướp được Hoa Sen Tử Vong về, nhưng vẫn không thể thay đổi cách nhìn của bọn họ đối với anh.
Bây giờ có mười mấy người không đến, Tần Cao Văn có giỏi thế nào cũng không thể giết hết tất cả bọn họ nhỉ?
Anh chỉ là một người huấn luyện, có tư cách gì quyết định sự sống chết của bọn họ?
“Anh!”.
Tần Cao Văn chỉ tay vào tên chột, nói: “Anh đi trói hết đám người còn đang ngủ đó đến đây cho tôi”.
Tên chột ngẩng đầu nhìn trời, không đáp lại lời của Tần Cao Văn, giống như không nghe thấy.
Tiếng cười giễu cợt liên tục vang lên bên tai Tần Cao Văn, đa số người đều tỏ thái độ hả hê.
Chỉ cần bọn họ không phối hợp, xem anh có thể đắc ý đến lúc nào.
“Tôi vừa nói gì anh không nghe thấy sao?”.
Tên chột khinh thường đáp: “Ngại quá, chân tôi không tiện đi lại, nên bây giờ tôi không muốn đi”.
“Anh chắc chắn chân anh không tiện đi lại?”.
Tên chột không hề để tâm đến sự đe dọa ẩn chứa trong lời nói của Tần Cao Văn. Theo hắn thấy, dù anh có to gan đến mức nào cũng không thể ra tay với hắn ngay trước mặt mọi người.
Ngô Tuấn Kiệt có uy danh lớn nhất trong đội, đứng thứ hai chính là tên chột. Nếu Tần Cao Văn đánh hắn thì sẽ không ai phục anh.
“Không sai, chân tôi không tiện cho lắm”.
Tần Cao Văn cười nhạt: “Nhưng tôi lại thấy chân anh rất tốt. Lúc nãy anh gạt tôi, không muốn chấp hành mệnh lệnh của tôi phải không?”.
Cách nghĩ của tên chột đúng là như vậy, nhưng dù sao hắn cũng phải nể mặt Tần Cao Văn, bình thản nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, chỉ là chân tôi thật sự không tiện đi lại mà thôi”.
“Chuyện này tôi có thể chứng minh”, Ngô Tuấn Kiệt ở bên cạnh đứng lên, nói: “Tối hôm qua hắn bất cẩn bị trật khớp chân, nên bây giờ không đi lại được, không thể chấp hành nhiệm vụ của anh”.
Tần Cao Văn biết người thật sự khiến người ta chán ghét chính là tên Ngô Tuấn Kiệt này. Bề ngoài hắn khiêm nhường nói chuyện với anh, nhưng thật ra trong bụng lại là bồ dao găm.
“Tốt lắm”, Tần Cao Văn nói tiếp: “Các anh muốn chơi đùa phải không? Vậy được, tôi sẽ chơi cùng các anh”.
Theo cách nghĩ của đa số người, dù Tần Cao Văn có tài giỏi đi nữa, hành động tiếp theo cũng phải có sự phối hợp của bọn họ. Anh không thể nào chỉ dựa vào sức mình mà giải quyết mọi vấn đề.
Tần Cao Văn không dám động vào bọn họ, đó là nguyên nhân mà bọn họ cả gan ngông cuồng như vậy.