Chương
Vương Diệu Hoa lập tức nổi lên hứng thú, cảm thấy có hơi tò mò, thế là lại hỏi.
Người đó kể toàn bộ những gì bản thân nhìn thấy hôm nay cho Vương Diệu Hoa, Vương Diệu Hoa nghe xong ngược lại còn hiện rõ vẻ hứng thú, đây chính là hiệu quả mà anh ta muốn nhìn thấy.
Chỉ khi cho bọn họ áp lực đủ lớn, mới có thể khiến tiềm năng của mọi người được phát huy một cách hoàn toàn, Tần Cao Văn đúng là một giáo quan đáp ứng được tâm ý của anh ta.
“Đây chính là những gì mà tôi muốn nhìn thấy”.
Vương Diệu Hoa trả lời không hề do dự.
“Nhưng mọi người đều bắt đầu oán thán rồi, nếu cứ tiếp tục huấn luyện thế này, bọn họ xảy ra vấn đề gì thì làm sao?”.
Vương Diệu Hoa nói luôn: “Nếu xảy ra vấn đề gì thật, thì cũng là do bọn họ vô dụng, tôi tuyệt đối không nuôi một đám nhu nhược chỉ biết ăn không biết làm gì cả”.
Tên đàn em âm thầm lùi xuống và không nói gì, hắn có thể cảm nhận được quyết tâm của Vương Diệu Hoa.
Anh ta muốn lợi dụng áp lực cao độ mà Tần Cao Văn đưa ra để tốc độ của dám đàn em của anh ta được tăng trưởng, nhanh chóng đón nhận đối quyết với Mãnh Hổ Môn.
Tục ngữ có câu, tức nước vỡ bờ.
Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, e rằng…
Cộc cộc cộc!
“Ai đấy?”.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vương Diệu Hoa tò mò hỏi.
Một lúc sau, cửa mở ra, Ngô Tuấn Kiệt từ bên ngoài bước vào.
“Kính chào môn chủ!”.
Ngô Tuấn Kiệt nói với Vương Diệu Hoa.
Vương Diệu Hoa trả lời: “Đến đây tìm tôi có chuyện gì thế?”.
“Môn chủ, cường độ huấn luyện của Tần Cao Văn thực sự có hơi đáng sợ, nếu cứ tiếp tục e rằng các anh em dưới trướng chúng ta sẽ không chịu nổi, anh xem có nên…”.
Hắn còn chưa nói hết đã bị ngắt lời luôn.
“Đừng có dài dòng với tôi, tôi gọi Tần Cao Văn đến đây chính là để huấn luyện các người”.
Bây giờ Vương Diệu Hoa đã không còn quan tâm nhiều đến vấn đề khác, chỉ muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của tổ chức Long Đằng.
Trước đây tổ chức Long Đằng ở tỉnh Giang Bắc đứng vị trí đầu tiên, cho dù là ai sau khi biết đến uy danh lẫy lừng của bọn họ đều sẽ thể hiện hết sức cung kính.
Nhưng bây giờ địa vị của tổ chức Long Đằng đã tụt dốc không phanh.
Vương Diệu Hoa buộc phải nhanh chóng nâng cao thực lực tổng thể, cho dù phải trả cái giá nào cũng không tiếc.
Anh ta biết không bao lâu nữa, Mãnh Hổ Môn sẽ phát động tổng tấn công tổ chức Long Đằng bọn họ.
Nếu không nhanh chóng giải quyết các rắc rối trước mắt, đến lúc đó sẽ nguy to.
“Lời mà anh vừa rồi đúng là có lý, nhưng lẽ nào anh quên mất kế hoạch giao ước của chúng ta trước đây sao?”.
Ngô Tuấn Kiệt nói với Vương Diệu Hoa.
Lập tức, Vương Diệu Hoa rơi vào trầm tư.