Chương
“Có thật là cần như vậy không?”, rõ ràng Vương Diệu Hoa vẫn cảm thấy không muốn lắm.
“Đương nhiên quyền quyết định vẫn nằm trong tay môn chủ, tôi chỉ là góp ý mà thôi, cụ thể làm như thế nào vẫn phải ở anh, nhưng tôi cảm thấy nên trừ khử Tần Cao Văn sớm chút, nếu không sẽ có uy hiếp rất lớn đối với tổ chức Long Đằng chúng ta”.
Nhắm mắt lại, Vương Diệu Hoa cảm thấy phân vân khó xử, rõ ràng rằng anh ta đang phải đưa ra một quyết định vô cùng đau khổ.
Mấy phút sau Vương Diệu Hoa nói: “Được, tất cả đều làm theo ý anh”.
Ngô Tuấn Kiệt thở phào.
“Cảm ơn sự tin tưởng của môn chủ, anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong mỏi của anh”.
“Đi ra ngoài đi”.
Vương Diệu Hoa xua tay, nói với giọng như không còn sức lực.
“Vậy tôi ra ngoài trước đây”.
Chờ đến khi Ngô Tuấn Kiệt rời khỏi phòng, Vương Diệu Hoa thu dọn đồ một lúc rồi đứng lên khỏi ghế, đã đến lúc anh ta phải đi nói chuyện vói Tần Cao Văn rồi.
Hy vọng cuộc nói chuyện lần này có thể đạt được hiệu quả mà anh ta muốn.
Cộc cộc cộc!
Anh ta gõ cửa phòng Tần Cao Văn.
“Anh đến làm gì thế?”.
Thấy Vương Diệu Hoa đứng ở cửa, Tần Cao Văn hơi nhíu mày, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Tần tiên sinh, hôm nay tôi đến tìm anh là có việc muốn bàn với anh”.
“Có việc gì vậy?”, Tần Cao Văn hỏi luôn.
Vương Diệu Hoa cười gượng trả lời: “Tôi thừa nhận Tần tiên sinh quả thực có phương pháp rất lợi hại, áp dụng phương thức huấn luyện cho đám đàn em của tôi cũng có chút thành quả, nhưng cường độ huấn luyện của anh có phải hơi nặng và không phù hợp với trạng thái hiện nay của bọn họ lắm không?”.
“Vậy ý anh là gì?”.
Trong giọng nói của anh đã có thể nghe được ra vẻ không vui.
Nếu Vương Diệu Hoa anh đã chủ động mời tôi đến đảm nhiệm giáo quan của đám đàn em của anh, thì nên giao toàn quyền quyết định cho tôi, chứ không phải ở bên cạnh chỉ bảo.
Có lẽ lãnh đạo người khác, Vương Diệu Hoa anh ta có thể hơn người bình thường.
Nhưng đây là đảm nhiệm chức vụ giáo quan, Tần Cao Văn anh tuyệt đối là một người xuất sắc.
Vương Diệu Hoa nói: “Tôi chỉ là không muốn các anh em dưới trướng phải chịu sự đối xử quá thể tàn nhẫn, hy vọng anh có thể thông cảm cho”.
Tần Cao Văn cười khẩy một tiếng, như thể nghe thấy một câu chuyện nực cười.
“Anh nói vậy là có ý gì?”.
Vương Diệu Hoa trả lời: “Chính là ý mà anh đang nghĩ đó”.
“Nếu tôi không làm theo yêu cầu của anh, có phải anh sẽ đuổi tôi ra khỏi tổ chức Long Đằng?”.
Mặt Vương Diệu Hoa khẽ biến sắc.