Chương
Nhiều năm nay Mãnh Hổ Môn bọn họ từ một môn phái nhỏ không ai biết đến đã phát triển nhanh chóng trở thành bá chủ một phương của tỉnh Giang Bắc, là do có liên quan mật thiết với Hoa Sen Tử Vong.
Đến sảnh phía ngoài, môn chủ Mãnh Hổ Môn phát hiện ở sofa có một người đàn ông trẻ khuôn mặt tuấn tú, trong tay cầm một chiếc quạt”.
“Cậu là…”.
Người thiếu niên áo trắng đứng dậy khỏi ghế, chắp tay quyền với môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Tôi là Ngô Tuấn Kiệt”.
“Ngô Tuấn Kiệt?”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn luôn cảm thấy cái tên có gì đó rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã gặp ở đsâu.
“Tôi là quân sư của tổ chức Long Đằng”.
Là người của tổ chức Long Đằng.
Sau đó sắc mặt môn chủ Mãnh Hổ Môn hơi lạnh lùng nói: “Không biết người của tổ chức Long Đằng đến tìm tôi có việc gì, không phải là muốn cầu xin chúng tôi giơ cao đánh khẽ đấy chứ?”.
Giữa hai tổ chức bọn họ luôn tồn tại mâu thuẫn rất lớn, đây là việc đã từ lâu rồi.
Hắn không hề do dự mà nói luôn: “Không giấu gì anh, tôi đúng là có ý này, nhưng… đây chỉ là một trong những nguyên nhân tôi đến tìm anh hôm nay”.
“Nghe cậu nói thì hôm nay đến đây còn có việc khác?”.
Hắn trả lời: “Đúng vậy, hôm nay mục đích chủ yếu tôi đến đây là muốn có một giao dịch với môn chủ của Mãnh Hổ Môn”.
“Giao dịch?”.
Hắn hơi nhíu mày nói: “Cậu nói xem rốt cuộc muốn giao dịch như thế nào?”.
“Tôi nói cho anh biết, tung tích của Hoa Sen Tử Vong, anh tạm thời tha cho tổ chức Long Đằng chúng tôi, được không?”.
“Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu?”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn cười khẩy.
Hắn lấy một tấm ảnh Tần Cao Văn ra đặt trước mặt môn chủ Mãnh Hổ Môn.
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, mắt môn chủ Mãnh Hổ Môn liền sáng lên.
Vì hắn nhớ như in người trong bức ảnh, giống y hệt với bức chân dung mà Bạch Thiên Không vẽ.
“Chính là người này lấy trộm Hoa Sen Tử Vong của tổ chức Mãnh Hổ Môn các người, tên của người này là Tần Cao Văn, là bá chủ của tỉnh Thiên Hải”.
Nghe thấy cách gọi đó, môn chủ Mãnh Hổ Môn cảm thấy hơi nực cười, một tỉnh Thiên Hải cỏn con lại có một nhân vật khủng như vậy.
Hắn lạnh lùng nói: “Một tên ở tỉnh Thiên Hải cũng dám chạy đến tỉnh Giang Bắc chúng ta tác oai tác quái, gan của hắn không hề nhỏ”.
“Đây chính là địa chỉ của hắn, các anh cứ đi tìm theo địa chỉ này nhất định sẽ tìm được, nhưng đến lúc đó có lấy được Hoa Sen Tử Vong thì phải trông vào vận may của anh rồi”.
Ngô Tuấn Kiệt lấy một tờ giấy ra, trên đó có viết địa chỉ nhà của Tần Cao Văn.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn đón lấy, nhìn xong nói: “Đừng có để tôi biết là cậu đang lừa tôi, nếu không tôi dám đảm bảo tổ chức Long Đằng tuyệt đối sẽ bị chúng tôi tiêu diệt chỉ trong ba ngày”.