Chương
Bốp.
Tên thủ lĩnh tát bốp vào mặt tên đeo xích, rồi hắn chỉ thẳng vào mặt tên kia và nói: “Ông nói cho mày biết, nếu mày dám làm thế thì đừng trách sao ông không khách khí”.
Người phía trên đã dặn dò, chỉ cần bắt hai mẹ con Vương Thuyền Quyên về là được, chứ không được phép đụng vào họ.
Bọn họ không dám làm trái ý của môn chủ Mãnh Hổ Môn.
Nếu không tới khi đó lại được chẳng bằng mất.
Tên đeo xích ôm mặt, im lặng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
“Ông nói cho mà biết, các người nhớ cho kỹ, bất luận là đứa nào cũng không được phép đụng vào họ, nghe rõ chưa?”
“Vâng!”
Sau đó tên này quay qua cười lạnh lùng với hai mẹ con Vương Thuyền Quyên: “Cô Vương, tôi hi vọng cô có thể đi với chúng tôi một chuyến”.
“Các người đừng hòng”.
Vương Thuyền Quyên ôm chặt Đóa Đóa.
“Không đến lượt cô lên tiếng”.
Kẻ này bước sát tới Vương Thuyền Quyên. Cô vô cùng hoảng sợ. Nếu như lúc này có Tần Cao Văn ở đây thì đám người này sẽ không dám làm gì hai mẹ con cô.
Cô vô thức cầm cái gối trên giường vứt về phía người mặc đồ đen.
Thế nhưng chút trò đó chẳng làm gì được bọn chúng. Chúng cầm dao chém mạnh, cái gối rách tung.
“Nực cười!”
Người mặc đồ đen cười lạnh lùng, bước tới sát giường của hai mẹ con.
Đóa Đóa run bắn người, khuôn mặt xinh đẹp của cô bé chỉ còn hiện lên nỗi sợ hãi.
Đóa Đóa biết bọn chúng rất mạnh, sẽ không dễ dàng tha cho hai mẹ con.
“Bố ơi!’
Đóa Đóa gào lên, do quá sợ hãi mà cô bé khóc ướt sũng lên áo của mẹ.
“Giờ bố mày còn đang gặp khó khăn, còn quan tâm tới hai mẹ con mày nổi sao? Ông nói cho mà biết, bố mày đã chết rồi!”.
Đóa Đóa gào lên. Mấy tháng ở bên bố, cô bé đã coi Tần Cao Văn là người quan trọng nhất, nghe thấy thông tin đau lòng như vậy thì cô bé thật sự không thể chấp nhận được.
Cô bé bật dậy, gào khóc: “Ông nói càn!’
Bốp!
Tên thủ lĩnh tát bốp lên mặt Đóa Đóa khiến khuôn mặt như búp bê của cô gái hằn lên vết bàn tay đỏ ửng.
“Đồ khốn!”
Vương Thuyền Quyên không nhịn được nữa, giờ còn chẳng còn quan tâm tới hình tượng, cô không cho phép bất kỳ ai được ra tay với con gái mình.