Chương
Người đàn ông trung niên tò mò nhìn xuống dưới.
Ông ta gạt những mảnh vỡ ra, bên trong phát hiện ra một mảnh giấy. Ông ta mở ra xem thì phát hiện ra đó là một bức họa.
Dù người đàn ông không biết gì về nghệ thuật thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức họa, ông ta đã lập tức bị thu hút.
Bức hoa này dù là nét vẽ hay màu sắc thì đều đạt tới mức thượng thừa.
Nhân vật được miêu tả trong bức tranh sinh động như thật. Cảnh sắc và con người như hòa hợp làm một.
Bức tranh đó như phát sáng ngay trước mặt ông ta. Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Bọn họ không ngờ rằng, bên trong bình hoa lại ẩn chứa một loại huyền cơ khác.
Điều này thật nằm ngoài sức tưởng tượng của đám đông.
Thầy Triệu đập bàn đứng dậy. Rõ ràng là ông ta vô cùng kích động, vội lao về phía người đàn ông trung niên và lấy bức tranh trong tay ông ta.
Thầy Triệu nhìn một hồi lâu rồi thở dài: “Xem ra đúng là tôi đã già thật rồi”.
Dù thầy Triệu chưa thừa nhận giá trị của bức tranh này thì chỉ cần nhìn biểu cảm của ông ta là cũng đủ đoán ra.
Bức tranh đó rất có khả năng là đồ thật. Nói chính xác thì không những là đồ thật mà còn có giá cực cao.
Thầy Triệu thở dài: “Xin lỗi người anh em. Tôi sai rồi”.
Cả hiện trường xôn xao. Những gì Tần Cao Văn vừa nói đều đúng.
Chiếc bình này rất có giá trị.
Người đàn ông trung niên nhìn thầy Triệu. Một hồi lâu sau hỏi: “Thưa thầy, tôi muốn hỏi, bức họa này rốt cuộc bao nhiêu tiền?”
“Tôi đưa ông một trăm hai mươi triệu tệ, ông có đồng ý bán cho tôi không?”
Im lặng.
Sự im lặng chết chóc bao trùm.
Dù tại hiện trường có rất nhiều chuyên gia có mặt nhưng một trăm hai mươi triệu tệ đối với họ mà nói chỉ là một con số không hề nhỏ.
Bức tranh này có giá trị như vậy sao?
Đối với người đàn ông trung niên mà nói. Số tiền này rốt cuộc là bao nhiêu thì ông ta hoàn toàn không có khái niệm gì.
“Bức họa này có giá tầm hai mươi triệu tệ, nhưng tôi đã nói sẽ mua với giá gấp sáu nên tôi đưa ông một trăm hai mươi triệu tệ”.
Người đàn ông trung niên không hề trả lời, chỉ quay người cúi mình trước Tần Cao Văn.
“Xin lỗi ân công”.
Người này nói với anh: “Vừa rồi tôi đã trách nhầm cậu rồi”.
Lúc này người đàn ông trung niên cảm thấy hối lỗi vô cùng. Ông ta chỉ biết giữ chiếc bình mà không hề biết gì về nói.