Chương
Nhưng không thể không thừa nhận, vừa rồi biểu hiện của Tần Cao Văn trong một vài phương diện khiến người ta phải trầm trồ.
“Anh ơi, anh có thể nghĩ cho sự an nguy của tất cả mọi người chúng tôi ở đây…”.
“Không!”.
Tần Cao Văn từ chối thẳng thừng.
Thụp!
Người dẫn chương trình không nghĩ gì nữa, quỳ luôn xuống trước mặt Tần Cao Văn, không ngừng dập đầu xuống đất.
“Tôi xin anh, anh giúp tôi với, anh ơi!”.
Đầu anh ta đập xuống đất phát ra những tiếng cộc cộc rất rõ, trán cũng chảy đầy máu tươi.
Thấy cảnh tượng xảy ra trước mặt, Tần Cao Văn không kìm được thở dài, trong lòng đầy thất vọng.
Biểu hiện của cái tên này cũng quá thể nhu nhược.
“Được, tôi miễn cưỡng giúp anh”.
Cuối cùng Tần Cao Văn vẫn quyết định đồng ý yêu cầu của anh ta.
Nghe thấy Tần Cao Văn nói vậy, trong lòng anh ta như thể trút được gánh nặng.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều!”.
Tần Cao Văn đứng dậy khỏi ghế, từ từ đi tới trước mặt người mặc áo đen.
Một lúc sau, người mặc áo đen đó đi lên trước, tay nắm chặt vũ khí.
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu anh không cứu sống được đường chủ của chúng tôi, tôi sẽ cho anh biết tay”.
Tần Cao Văn cảm thấy có hơi nực cười.
Loại người như vậy mà cũng có tư cách để uy hiếp anh?
“Cút sang một bên cho tôi”.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bây giờ Tần Cao Văn lại dám nói với người áo đen như vậy, anh muốn chết hay sao?
“Mẹ kiếp, gan của anh cũng không nhỏ đấy!”.
Nắm chặt vũ khí trong tay, hắn chém thẳng vào đầu Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn cười khẩy một tiếng.
Loại người như hắn mà cũng có tư cách ra tay với anh?
Anh căn bản không chuẩn bị đỡ nhát này, chỉ là ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương một cái.
Ánh mắt hung hãn đó khiến đối phương phát hiên cơ thể của hắn run run.
Sau đó cả người run lên bần bật.
Ánh mắt này quá thể đáng sợ.
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Bây giờ anh có còn muốn ra tay với tôi nữa không?”.
Cho dù đao trong tay hắn vẫn chưa chém xuống, nhưng cũng có thể khẳng định một điều, Tần Cao Văn nhất định sẽ xử hắn trước khi hắn tấn công.