Chương
…
Đêm tối.
Ngày mai chính là thời hạn cuối cùng.
Đến lúc đó một mình Tần Cao Văn đến đỉnh núi Thiên Nhai, anh biết Mãnh Hổ Môn chắc chắn ở đó, và đã bày bố sẵn thiên la địa võng.
Nhưng anh sẽ không sợ.
Bao nhiêu nguy hiểm anh đều đã khắc phục được, huống hồ là một Mãnh Hổ Môn cỏn con này.
Sau khi cứu Vương Thuyền Quyên ra, việc đầu tiên Tần Cao Văn làm sẽ là tiêu diệt Mãnh Hổ Môn.
Dám ra tay với người phụ nữ của anh.
Là ai đã cho hắn cái gan lớn như vậy chứ?
Giết!
Giết cho máu chảy thành sông, giết cho không còn sót một ai hết.
Tần Cao Văn chưa bao giờ tức giận như lần này.
“Cậu thanh niên!”.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Tần Cao Văn.
Anh ngó qua thì thấy Dương Khai đang bước về phía anh.
Ông lão cho dù tuổi đã cao, nhưng vẫn tràn đầy sức sống, khuôn mặt ông ta nở nụ cười tươi.
“Tiền bối Dương!”.
Tần Cao Văn chắp tay quyền nói với Dương Khai.
Dương Khai vội vàng trả lời: “Đừng có gọi tôi là tiền bối gì cả, cậu gọi tên tôi đi, gọi tôi là Dương Khai là được”.
“Dương tiên sinh đến tìm tôi có việc gì không?”.
Dương Khai nói với vẻ trầm trọng: “Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nói với cậu, ngày mai cậu đừng có đến đỉnh núi Thiên Nhai”.
“Vì sao?”.
Tần Cao Văn chậm rãi hỏi.
“Phái Thiên Long chúng tôi ở tỉnh Giang Bắc cũng có chút thể diện, chỉ cần tôi đi nói với người của Mãnh Hổ Môn một tiếng, họ chắc chắn sẽ thả con gái và vợ cậu về, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, chuyện của cậu ở khu Minh Châu tôi đều đã nghe qua”.
Tần Cao Văn quả thực là một người còn trẻ đã có được nhiều thành tựu như vậy, đủ để khiến người khác khâm phục.
Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, đã tiêu tiệt toàn bộ ba tổ chức lớn trong thế giới ngầm ở khu Minh Châu, hơn nữa toàn bộ đều là chỉ có một mình, gần như không mượn sự trợ giúp nào.
Chỉ riêng thành tựu này cũng đủ để giết chết được rất nhiều người chỉ trong tích tắc.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Nhưng tục ngữ có câu, hai nắm đấm khó đánh được bốn tay, người của Mãnh Hổ Môn nhiều như vậy, nếu cậu đi e rằng sẽ thiệt thân”.
“Không sao!”.
Anh thẳng thắn nói: “Đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi chưa bao giờ coi trọng người của Mãnh Hổ Môn cả”.