Chương
Vương Thuyền Quyên nhắm mắt, không hề trả lời những gì mà đối phương nói.
“Tôi thực sự vô cùng thông cảm cho cô!”.
Hắn nhìn Vương Thuyền Quyên cười khẩy nói: “Tôi thấy cô gả cho ai không gả, lại đi gả cho loại người như Tần Cao Văn, như vậy chẳng phải là tự đi tìm cái chết sao?”.
Vương Thuyền Quyên không nói gì.
Mưa càng lúc càng to.
Như thể muốn nuốt trôi cả thế giới này vậy.
Trong rừng mưa to như trút nước, tiếng mưa rơi như hàng vạn con ngựa đang phi với khí thế kinh thiên động địa.
Tần Cao Văn rốt cuộc sao rồi?
Cuối cùng cũng đến rừng Thiên Nhai.
Vù vù vù.
Lại là mấy chục bóng người áo đen xuất hiện xung quanh Tần Cao Văn và bao vây anh lại, có thể cảm nhận rõ được thực lực của những người này mạnh hơn mấy chục người trước rất nhiều.
Vì sát khí trên người bọn họ càng nồng nặc hơn.
Tiếng gió trở nên to hơn, tiếng mưa cũng trở nên lớn hơn.
Sát khí của bọn họ hình thành nên một bức tường, bao vây Tần Cao Văn vào bên trong.
“Không ngờ mày lại đến được rừng Thiên Nhai, nhưng mày cũng chỉ đi đến được đây thôi!”.
Tên đeo mặt nạ cầm chiếc búa sắt nói với Tần Cao Văn.
“Nói nhiều!”.
Ngay sau đó, Tần Cao Văn tát thẳng một cái vào mặt của tên đeo mặt nạ.
Tên đeo mặt nạ bay ra xa, đập vào thân cây to, lại là một tiếng rắc rắc lớn, cả thân cây to đều bị gãy làm đôi.
Những tên áo đen khác thấy vậy, vội vàng lao về phía Tần Cao Văn.
Bùm bụp bụp!
Có mấy tên áo đen đã bay ra ngoài.
Bốp bốp!
Lại có mấy tên bị ăn phải cái tát của Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn đối phó với bọn họ bằng vẻ điềm tĩnh, cứ đứng ở đó đấm tên này đá tên khác.
Tuyệt đối không cần dùng đến các chiêu thức khác.
Chỉ trong vòng ba, bốn phút, mấy chục tên đeo mặt nạ đều bị đánh cho ngã gục xuống đất.
Không còn sót ai cả.
Tên đeo mặt nạ cầm búa dùng tay ôm ngực, loạng choạng đứng dậy.
Ánh mắt của hắn tràn đầy sợ hãi.
Thực lực của tên này đúng là rất khủng khiếp.
Tần Cao Văn đi từ từ về phía tên đeo mặt nạ cầm búa.
“Chúng mày dám ra tay với vợ tao, hôm nay tao không để cho ai sống hết!”.
Anh cướp chiếc búa trong tay tên đeo mặt nạ rồi chém mạnh xuống đầu hắn.