Chương
“Mau thả con gái tôi ra!”.
Tần Cao Văn nói bằng giọng ra lệnh.
Mấy phút sau, hắn mới hoàn hồn lại trong cú sốc, hắn nhìn Tần Cao Văn cười lớn.
Tiếng cười không ngừng vang vọng không trung.
“Mày tưởng bản thân là cái thá gì chứ? Đánh bại đám chó hoang mèo dại này là có tư cách đưa ra điều kiện với tao sao? Tao nói cho mày biết, trước mặt tao thì mày còn không bằng cả rác rưởi, tao vẫn có thể dùng một ngón tay dí chết mày”.
Tần Cao Văn cảm thấy câu nói của hắn có hơi nực cười.
Anh bình thản nói: “Anh có thể ra tay để thử tôi thoải mái”.
“Hôm nay không phải mày chết thì là tao chết!”.
Hắn nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Tao sẽ khiến mày phải đền mạng cho đám anh em đã chết của tao”.
Hắn hét lên, lao như điên về phía Tần Cao Văn.
Tốc độ cực nhanh, cơ thể hắn giống như thanh kiếm sắc nhọn phóng ra.
Chuẩn bị lao tới cơ thể Tần Cao Văn, nhưng lúc sau hắn lại đánh ra cú đấm.
Bụp!
Nắm đấm của hai người đập vào nhau, cơ thể của môn chủ Mãnh Hổ Môn bắn ra xa trong tích tắc.
Phụt!
Miệng hắn phun ra máu tươi, cơ thể của môn chủ Mãnh Hổ Môn gục trên nền đất.
Tất cả đều yên nặng.
Đánh gục chỉ trong tích tắc.
Thế mà Tần Cao Văn lại có thể đánh gục môn chủ Mãnh Hổ Môn chỉ trong tích tắc.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sốc.
Đây là nhân vật xưng bá ở tỉnh Giang Bắc đó.
Nhưng chỉ một chiêu, Tần Cao Văn đã hoàn toàn tiêu diệt hắn.
Sức mạnh như vậy thật sự đáng sợ.
Chắp hai tay sau lưng, Tần Cao Văn chậm rãi bước về phía môn chủ Mãnh Hổ Môn.
Đáng sợ.
Một cảm giác đáng sợ đến tận xương tủy bao trùm lấy hắn, lúc này hắn mới ý thức được sự chênh lệch sức mạnh giữa hắn và Tần Cao Văn.
Thủ đoạn của đối phương thật đáng sợ.
Sau vài phút, Tần Cao Văn đến trước mặt hắn, ngồi xuống nói: “Anh có muốn trăn trối gì nữa không?”.
“Mày… mày định giết tao?”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói với Tần Cao Văn.
“Anh trói vợ con tôi, giờ tôi giết anh chẳng phải là điều dễ hiểu sao?”.
“Đừng giết tôi!”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn lắp ba lắp bắp nói với Tần Cao Văn.