Chương
“Mẹ!”.
Tiếng con gái cất lên, Vương Thuyền Quyên vội vàng ôm lấy Đóa Đóa, không ngừng hôn lên trán con bé.
“Tốt quá rồi, con không sao, tốt quá rồi!”.
Thời gian vừa rồi Vương Thuyền Quyên cứ nơm nớp lo sợ, lo con gái xảy ra chuyện gì.
Cũng may, cô lo bò trắng răng rồi.
Vào thời khắc nguy hiểm nhất, Tần Cao Văn đã cứu con gái về.
Thấy cảnh này, sự áy náy trong lòng Tần Cao Văn càng lộ rõ.
Trong suy nghĩ của anh, tất cả mọi chuyện đều do anh mà ra.
“Anh xin lỗi hai mẹ con”.
Tần Cao Văn thấp giọng nói.
Vương Thuyền Quyên không để tâm, nói: “Việc này không liên quan gì đến anh, anh không cần phải tự trách”.
Hai!
Tần Cao Văn thở dài.
“Em yên tâm, sau này anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu, anh đi đâu, hai mẹ con em cũng sẽ đi đó”.
Đóa Đóa phấn khởi reo lên.
“Bố! Bố nói thật không ạ?”.
Đóa Đóa có một sự quyến luyến đặc biệt đối với Tần Cao Văn.
“Đương nhiên là thật rồi!”.
Tần Cao Văn ngồi thụp xuống nói với con gái: “Bố đã bao giờ nói dối con chưa?”.
…
Tổ chức Long Đằng.
“Sao chúng nó vẫn chưa về nhỉ?”.
Vương Diệu Hoa nhìn Ngô Tuấn Kiệt sốt ruột nói.
Bọn họ tính toán rất kỹ, để Tần Cao Văn và người của Mãnh Hổ Môn đấu với nhau, từ đó bọn họ có thể làm ngư ông đắc lợi.
Giờ đã qua hai ngày, người bọn họ cử đi thám thính vẫn chưa thấy về, Vương Diệu Hoa có phần sốt ruột.
Chuyện này là thế nào?
Đưa tay lên day trán, đầu Vương Diệu Hoa đau ghê gớm.
Trong lòng anh ta dấy lên một dự cảm không lành.
“Đại ca!”.
Một tên đàn em chạy vào.
Đây chính là người mà cách đây không lâu Vương Diệu Hoa cử đi thám thính, vừa thấy hắn quay lại anh ta hưng phấn hẳn lên, chắc chắn là đã có tin tức gì rồi.
“Thế nào rồi?”.
Vương Diệu Hoa kích động hỏi: “Có lấy được cuốn sách tôi cần không?”.