Người này chính là cao thủ phái Huyền Thiên mà bọn họ đang tìm kiếm.
Khi mà Dương Thiên Nguyên và cao thủ của phái Huyền Thiên đang bàn kế sách đối phó với Tần Cao Văn thì anh vẫn đang bận rộn với công việc ở khu vui chơi.
Đến tận bây giờ mà Vương Thuyền Quyên vẫn chưa biết là Tần Cao Văn đang xây khu vui chơi cho Đóa Đóa.
Đối với anh thì thông tin này là tuyệt mật.
Vào ngày sinh nhật của Đóa Đóa mới có thể tạo nên bất ngờ vui vẻ cho hai mẹ con họ.
Thái độ làm việc của những người anh em nông dân khiến cho Tần Cao Văn hết sức kinh ngạc.
Anh vốn tưởng phải cần hai tháng mới hoàn thành công trình thì giờ xem ra cùng lắm chỉ cần hơn một tháng mà thôi.
Tần Cao Văn cũng giám sát nghiêm ngặt về vấn đề chất lượng.
Dù sao thì đây là quà sinh nhật cho con gái nên cần kỹ lưỡng tuyệt đối.
Nhưng dù anh có soi mói thế nào thì cũng không tìm ra được vấn đề gì.
“Lão Vương!"
Tần Cao Văn gọi chủ thầu.
Chủ thầu cười vui vẻ, chạy về phía Tần Cao Văn:
“Sếp tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi định tăng lương gấp đôi cho mọi người”.
Tiền bạc đối với Tần Cao Văn chỉ là một con số, anh không có khái niệm gì nhiều.
Nếu như có thể dành cho người đang cần thì đối với anh cũng là chuyện tốt.
Chủ thầu nghe Tần Cao Văn nói vậy thì đứng đơ người với vẻ mặt không dám tin.
Anh ta do dự một lúc rồi hỏi lại: “Sếp, là thật sao?’
Giá thuê mà Tần Cao Văn trả vốn đã cao hơn thị trường mấy lần rồi.
Giờ còn tăng gấp đôi nữa sao.
Những ông chủ khác đều cố gắng cắt giảm tiền công, còn Tần Cao Văn thì vừa hay ngược lại, không ngừng tăng lương cho mọi người.
Có tiền là anh tùy hứng!
“Mọi người làm khá lắm, tôi trả lương cao hơn chút cũng là điều đương nhiên”.
Chủ thầu kích động tới mức khóc tới nơi.
Anh ta liên tục gập người trước Tần Cao Văn: “Cảm ơn sếp”
Tần Cao Văn cũng gật đầu không nói thêm gì.
Không lâu sau chủ thầu thông báo tin cho những nhân công còn lại, đám đông biết tin thì hò reo không ngớt và làm việc càng hăng say hơn.
Buổi chiều, Tần Cao Văn đi tới cổng trường đón Đóa Đóa.
Anh vừa đi tới thì một chiếc xe Rolls – Royce đỗ ngay đó.
Cửa xe được mở ra, một người đàn ông trông khá thư sinh bước xuống, đeo kính đen, mặc âu phục, thân hình cao lớn của người này nổi bật giữa đám đông.
Người này chính là con trai của ông Hai – Tiểu Hoa.
“Xin hỏi anh là Tần Cao Văn phải không?"
Tiểu Hoa thể hiện sự lịch sự.
“Đúng vậy”.
Anh không hề hỏi thân phận của đối phương, bởi vì anh không có hứng thú.
Tiểu Hoa mỉm cười: “Tôi là Trương Hoa, bố tôi là ông Hai”.
Tần Cao Văn bắt đầu nheo mắt với vẻ hứng thú.
Anh nhìn Tiểu Hoa và nói: “Ông Hai của thế giới ngầm đó à?”
“Chính xác”.
Trương Hoa nói tiếp:
“Bố tôi muốn gặp anh một lần”.
“Nói với ông ta là tôi không có thời gian”.
Ngay sau đó Tần Cao Văn bước lên xe, Trương Hoa vội vàng đi tới, đứng trước chiếc xe và nói: “Anh Tần, tôi thừa nhận anh rất tài giỏi, trong một tháng ngắn ngủi mà có thể tiêu diệt được hai thế lực cực lớn của thế giới ngầm, nhưng tôi hi vọng anh có thể hiểu được đạo lý này”.
“Tôi không cần bất kỳ ai phải dạy tôi đạo lý”.
Tần Cao Văn không muốn nghe tiếp nữa.
Trương Hoa tiếp tục nói: “Anh bắt buộc phải đối đầu với bố tôi sao?”
“Đừng hiểu lầm, bố của anh vẫn chưa đủ tư cách là đối thủ của tôi”.
Trương Hoa siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên lạnh lùng và khuôn mặt thì tối sầm xuống: “Tần Cao Văn, tôi hi vọng anh có thể hiểu mình đang nói cái gì”.
“Tôi biết bố của anh nghĩ gì, ông ta định để tôi tiếp quản hai thế lực của thế giới ngầm đúng không?”
Trương Hoa không nói gì.
“Ông ta cảm thấy nếu một mình làm, một mình thống trị toàn bộ thế giới ngầm thì sẽ gây nên sự chú ý, dù sao thì thuyền to sóng lớn, đạo lý này trước giờ chưa từng thay đổi".
Anh ta vẫn yên lặng lắng nghe.
“Nói tóm lại là bố của anh muốn lợi dụng tôi.
Anh về nói với ông ta một tiếng, để ông ta đừng có ý định đó nữa, bắt tôi nghe lời ông ta sao? Không có cửa đâu!”
Nói xong, Tần Cao Văn đạp chân ga, chiếc xe phóng vọt đi.
Nhìn đối phương dần biến mất, đôi mắt Trương Hoa bỗng lấp láy.
Anh ta chưa từng gặp cái thứ nào không biết điều như vậy.
Năm xưa dù là Vương Bưu hay là Mã Thiên Long hợp sức lại thì cũng đều phải tỏ ra cung kính đối với bố anh ta.
Họ căn bản không dám có bất kỳ ý kiến gì hay có ý không nghe lời.
…
“Cậu ta nói vậy thật sao?”
Ông Hai dựa vào ghế sô pha, rót một ly trà, nheo mắt và hít một hơi thật sâu, hương trà thơm từ từ đưa lên mũi.
Anh ta gật đầu: “Đúng vậy”.
“Cậu nhóc này thật thú vị”.
Trương Hoa nói tiếp: “Bố có muốn…con đưa người xử lý luôn anh ta?”
“Con trai làm việc vẫn hơi xốc nổi rồi đấy”.
Ông Hai đứng dậy, chắp tay sau lưng bước tới cửa sổ.
Bên ngoài ánh mặt trời chiếu rực rỡ.
Sau đó ông ta quay người nói: “Con đi sắp xếp, lát nữa bố đích thân đi gặp cậu ta”.
“Cái gì cơ ạ?”
Trương Hoa nhìn bố với vẻ không dám tin.
Ông ấy lại đích thân đi gặp Tần Cao Văn sao?
Rốt cuộc gã đó có tư cách gì chứ?
“Bố…”
Anh ta còn chưa kịp nói hết thì đã bị ông Hai ngắt lời: “Bố chưa chết thì cả bang phái đều phải nghe theo lời của bố”.
Ý tứ của bố là gì, đương nhiên Trương Hoa hiểu.
Anh ta vội vàng gật đầu: “Bố nói đúng ạ, giờ con đi sắp xếp”.
“Ừ”.
Ông Hai gật đầu.
Trời tối, phố lên đèn.
Tần Cao Văn sau khi đưa Đóa Đóa về nhà thì chuẩn bị quay về nơi ở của mình.
Giờ đây anh đã bắt đầu nghĩ trong đầu, đợi tới ngày sinh nhật của Đóa Đóa, con bé biết được mình là bố ruột thì sẽ có biểu hiện gì.
Mấy ngày này Tần Cao Văn thường giương Đông kích Tây.
Anh có thể cảm nhận được Đóa Đóa rất hi vọng anh là bố ruột của nó.
Về tới nơi ở, vừa bước xuống xe thì Tần Cao Văn đã nhìn thấy có một ông già gầy yếu đứng trước cửa.
Ông ta mang trang phục đời Đường với mái tóc bạc phơ.
Thấy anh về, ông ta chống gậy vội vàng đi tới, khuôn mặt để lộ vẻ ôn hòa và nở nụ cười vô hại.
Bất kể là ai thì cũng khó có thể kết nối được mối liên hệ giữa một ác ma với một ông già hiền từ như thế.
“Đây là người anh em họ Tần phải không?”
Ông ta nheo mắt hỏi.
Tần Cao Văn gật đầu.
“Tôi là người của thế giới ngầm, hôm nay tới là muốn thương lượng với cậu!”
Tần Cao Vă nói tiếp: “Ông Hai, thật vinh hạnh!”
“Tôi nói này người anh em, người khác gọi tôi là ông Hai tôi còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cậu gọi vậy tôi cảm thấy sẽ bị giảm tuổi thọ mất”.
Anh không nói gì.
Ông Hai nói tiếp: “Ngày mai buổi trưa người anh em có rảnh không?”
“Ông Hai tìm tôi có việc gì không?”
Ông Hai châm điếu thuốc, rít một hơi: "Tôi muốn bàn với cậu một vụ làm ăn, cậu thấy thế nào?”
“Nếu có thời gian thì tôi sẽ đi”
Từ đầu tới cuối khi đứng trước mặt ông Hai, Tần Cao Văn luôn biểu hiện đúng mực.
“Vậy ngày mai tôi đợi cậu nhé”..