Chương
Tiểu Điệp tiếp tục nói: “Chủ nhân yên tâm, ba ngày nữa tôi nhất định sẽ lấy đầu Tần Cao Văn xuống cho chủ nhân”.
“Tôi tin là cô có bản lĩnh đó”.
Ông già nói với Tiểu Điệp.
…
“Tình hình thế nào rồi môn chủ?”.
Thấy Vương Diệu Hoa đi từ ngoài cửa vào, Ngô Tuấn Kiệt vội vàng chạy ra, hỏi một cách vô cùng lo lắng.
Hắn lúc này rất sợ Tần Cao Văn sẽ thực sự nghe ý kiến của Vương Diệu Hoa, qua lại với tổ chức Long Đằng, đến lúc đó hắn nhất định sẽ trở thành vật hi sinh.
“Đừng nhắc nữa”.
Vương Diệu Hoa phiền muộn nói: “Hôm nay tôi đi tìm Tần Cao Văn, người ta không nể tình, còn giáng cho tôi mấy cái tát nữa”.
Nghe thấy thế, Ngô Tuấn Kiệt như đặt được một tảng đá trong lòng xuống.
Việc này chứng tỏ một điều, Tần Cao Văn không hề có dấu hiệu hợp tác với Vương Diệu Hoa, mối quan hệ giữa họ bây giờ vẫn như nước với lửa.
Đối với Ngô Tuấn Kiệt là một điều tốt.
Nếu như vậy, hắn vẫn sẽ là cánh tay phải của Vương Diệu Hoa, cho dù đối phương có định trừ khử hắn, thì cũng sẽ phải cân nhắc.
Người thê thảm nhất trên đời, chính là người không có giá trị lợi dụng.
“Vậy theo môn chủ thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.
Ngô Tuấn Kiệt hỏi Vương Diệu Hoa.
Vương Diệu Hoa rất đau đầu.
Anh ta không biết.
“Tôi có việc này hỏi anh đây! Lúc trước là anh bảo tôi đuổi Tần Cao Văn đi, bây giờ anh nên chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”.
Sắc mặt Ngô Tuấn Kiệt có vẻ khó coi.
“Môn chủ, tôi…”.
Anh ta không muốn đôi co với Ngô Tuấn Kiệt.
“Thôi, im đi!”.
Anh ta dựa vào ghế, lấy tay day trán, đầu đau lên từng cơn khủng khiếp.
Trước đây cứ tưởng Mãnh Hổ Môn mới là kẻ địch lớn nhất của tổ chức Long Đằng.
Sau khi Tần Cao Văn xuất hiện mới nhận ra, suy nghĩ của anh ta thật là ngu xuẩn.
Thủ đoạn của đối phương còn đáng sợ hơn Mãnh Hổ Môn nhiều.
Hơn nữa còn một mình chấp tất.
“Đại ca, không hay rồi!”.
Bên ngoài vang lên một giọng nói.
Vương Diệu Hoa xoay người nói: “Cả ngày cứ cuống cả lên, chả ra cái thể thống gì, có việc gì thế?”.
“Anh mau đi xem đi, bên ngoài có một tên đáng sợ lắm”.
Vương Diệu Hoa có chút hiếu kỳ.