Chương
“Có chuyện gì không em?”
Tần Cao Văn hỏi Vương Thuyền Quyên: “Hình như em không vui”.
“Em có chuyện muốn nhờ anh”.
Nói tới đây Vương Thuyền Quyên liền cúi đầu, khuôn mặt để lộ vẻ khó xử.
Biểu cảm của đối phương khiến Tần Cao Văn càng tò mò hơn.
Rốt cuộc có chuyện gì chứ?
“Có chuyện gì vậy bà xã?”
Vương Thuyền Quyên tiến lại gần Tần Cao Văn và nói: “Anh còn nhớ Tiểu Vương không?”
“Đương nhiên nhớ rồi”.
Tiểu Vương từng là bạn tốt của Vương Thuyền Quyên. Khi cô trải qua thử thách khó khăn thì Tiểu Vương luôn ở bên cạnh cô, đồng cam cộng khổ với cô, cùng cô vượt qua sóng gió.
Đương nhiên Tần Cao Văn cũng đãi ngộ Tiểu Vương không tệ. Cô gái đã là sếp trong công ty của Vương Thuyền Quyên với mức lương hàng năm lên tới hàng triệu tệ.
Vương Thuyền Quyên tỏ vẻ âu sầu: “Em vừa biết được thông tin người nhà của Tiểu Vương đã bị người ta bắt đi rồi”.
“Sao lại vậy?”
Vương Thuyền Quyên thở dài: “Tiểu Vương có một người em trên tên là Vương Thiên Dương. Có một lần trên đường đi qua tỉnh Giang Bắc, ghé một tiệm cơm ăn cơm thì gặp phải một cậu ấm làm xằng làm bậy. Cậu ấy cảm thấy khó chịu nên ngăn lại. Kết quả bị cậu ấm kia đánh gãy chân tay, hơn nữa…”
“Em nói tiếp đi!”
Tần Cao Văn điềm tĩnh nói: “Còn xảy ra chuyện gì nữa?”
“Hơn nữa em trai của Tiểu Vương còn bị nhà giàu kia nhốt lại, sau đó mẹ cậu biết chuyện muốn đi thăm con trai thì lại bị người ta bắt mất”.
Tần Cao Văn khoanh tay trước ngực với ánh mắt âm sầm. Thật không ngờ chuyện như vậy lại có thể xảy ra.
Anh tiếp tục nói: “Em đừng lo lắng, mọi chuyện giao cho anh xử lý”.
“Ông xã em muốn nhắc thêm một chuyện, người bắt Vương Thiên Dương là nhà họ Mã ở tỉnh Giang Đông.
Tần Cao Văn khẽ chau mày: “Nhà họ Mã nào?”
“Là Mã Đông Dương”.
Tần Cao Văn tỏ ra khinh thường: “Dù là nhà họ Mã hay họ Trương thì chỉ cần đắc tội với người của anh cũng sẽ đều phải chết”.
“Cảm ơn ông xã”.
Ban đầu Vương Thuyền Quyên còn cảm thấy lo lắng, sợ Tần Cao Văn sẽ từ chối lời đề nghị của mình. Giờ xem ra là do cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Có gì mà cảm ơn. Lúc trước Tiểu Vương giúp đỡ em nhiều như vậy. Giờ gia đình cô ấy gặp khó khăn, anh ra tay giúp đỡ cũng là điều đương nhiên”.
…
“Cảm ơn anh!”
Tiểu Vương cúi mình trước Tần Cao Văn. Cô gái rưng rưng nước mắt. Khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.