Chương
“Mẹ kiếp cô sống hay chết là việc của cô. Ông không cần biết. Hôm nay nếu cô không nộp phí bảo kê thì tôi sẽ không để yên cái chỗ này đâu”.
Sắc mặt bà chủ trông vô cùng khó xử.
“Anh Trần, anh xem tháng này mới được bảy, tám ngày. Tôi đã đưa anh hơn mười nghìn tệ rồi. Nếu còn đưa cho anh nữa thì…”
Rầm!.
Tên mập đập mạnh tay xuống bàn, không để cho cô gái tiếp tục nói. Hắn chỉ thẳng vào mặt cô gái: “Ông nói cho mà biết, hôm nay không nộp tiền cũng được. Ngày mai tôi không dám đảm bảo cái tiệm này còn làm ăn buôn bán được đâu nhé?”
“Nếu như thật sự có tên côn đồ nào tới gây sự với cô, khiến khách của cô bị thương thì tôi không quản nổi đâu đấy”.
Đây là sự uy hiếp rõ rành rành còn gì nữa.
Tần Cao Văn phát hiện có không ít người đều tỏ ra vô cùng tức giận. Nhưng thấy cảnh tượng này thì họ cũng chỉ biết cúi đầu lặng lẽ, không dám đứng ra nói gì.
Điều này khiến anh cảm thấy ngạc nhiên.
Bà chủ quán nghiến răng một hồi lâu rồi nói: “Không thành vấn đề anh Trần, tôi đồng ý nộp”.
“Vậy mới phải chứ”.
Tên mập sờ cằm: “Nhưng giờ giá khác rồi. Trước đây một tuần là mười nghìn tệ, giờ một tuần là một trăm nghìn tệ”.
Cả hiện trường xôn xao. Một tuần một trăm nghìn tệ sao?
Người khác sao kiếm được nhiều tiền như vậy? Họ có còn để người ta sống được hay không đây?
Dù bọn họ cảm thấy bất mãn thì cũng chỉ biết im lặng.
Thậm chí có không ít người cảm thấy hối hận. Nếu sớm biết như thế này thì họ đã không tới đây ăn cơm rồi. Không tới thì sẽ không gặp phải rắc rối này.
“Một tuần một trăm nghìn tệ, tôi thật sự không kiếm được”.
Thấy đối phương hết lần này đến lần khác dồn ép cô gái, nếu cô không chịu thì sẽ ép tiếp khiến Tần Cao Văn thật sự không nhịn được nữa.
Nếu như đến tiền bảo kê cũng mấy trăm nghìn tệ thì đi ăn xin luôn cho rồi.
Tên mập nói tiếp: “Nếu không bỏ được tiền ra thì cũng được thôi. Tôi có một cách giúp cô từ nay về sau không cần phải nộp phí bảo kê nữa, chịu không?”
Những người có một chút kinh nghiệm sống đều hiểu ra ý của tên mập nói là gì. Tuy nhiên bà chủ quán là một cô gái đơn thuần, nên đối với những suy nghĩ dơ dáy đó thì cô gái không hiểu cho lắm.
“Cách gì vậy anh mập!”
Tên mập nói: “Sau này lúc nào tôi cần cô phục vụ tôi thì cô phải phục vụ tôi, cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi. Để tôi thích chơi thế nào thì chơi”.
Vụt!
Sắc mặt cô gái tái mét.
Dù lúc này cô gái đã trưởng thành và chưa hề có trải nghiệm về chuyện nam nữ thì cũng đã hiểu ý tứ trong lời nói của tên mập là gì rồi.
“Anh mập tôi…”
Tên mập nói tiếp: “Còn nếu cô vừa không chấp nhận lời yêu cầu của tôi vừa không bỏ được tiền ra đây thì ngại quá, tôi phải dỡ cái quán này rồi”.