Chương
Tần Cao Văn nói: “Đừng vòng vo trước mặt tôi, nói mau đi”.
Ông ta thản nhiên trả lời: “Tên tôi là Lưu Tinh”.
Soạt!
Nghe đến tên ông ta, sắc mặt cô chủ lập tức tái mét, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Dù thế nào cũng không ngờ được ông ta lại là sát thủ nổi tiếng, Lưu Tinh.
Nhưng theo lời đồn, không phải Lưu Tinh là một người đàn ông đẹp trai tiêu sái anh tuấn, hào hoa phóng khoáng sao? Sao lại là một kẻ xấu xí thế này?
Tần Cao Văn đáp: “Được, sáng mai tôi sẽ nhặt xác cho ông”.
“Câu nói này nên là tôi nói với cậu mới đúng”.
Lưu Tinh đi đến cửa, lại nói: “Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất cậu đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn. Nếu không, cậu sẽ chết chắc, chết một cách rất thê thảm”.
“Đối phó với một kẻ rác rưởi, tôi cần chạy trốn sao?”.
Đợi Lưu Tinh đi rồi, cô chủ vội vàng đến bên cạnh Tần Cao Văn, vẻ mặt sốt sắng hơn: “Anh Tần, tôi thấy lần này anh thật sự phải rời đi thôi”.
Tần Cao Văn không nói gì.
Cô chủ nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, thủ đoạn của người này vô cùng đáng sợ, người bình thường không thể chọc vào ông ta được đâu. Anh mà chọc giận ông ta, đến lúc đó…”.
Cô ấy còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Cao Văn ngắt lời: “Đừng nhiều lời trước mặt tôi”.
Nói xong, Tần Cao Văn đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng cô chủ vô cùng lo lắng. Đến lúc bọn họ quyết đấu, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Cho đến bây giờ, cô chủ vẫn luôn cho rằng Tần Cao Văn xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải với nhà họ Mã là do mình.
Cô ấy nghĩ cô ấy có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho Tần Cao Văn.
…
Nhà họ Mã.
Đau.
Một cơn đau dữ dội.
Vương Thiên Dương không biết tình trạng này đã kéo dài bao lâu, xung quanh đưa tay ra không thấy năm ngón, trong không khí lan tràn mùi tanh hôi nồng nặc.
Trong sự giày vò sống không bằng chết, từ lâu Vương Thiên Dương đã quên mất sự nhận biết đối với thời gian.
Nhưng dù là vậy, cậu ta vẫn không thấy hối hận, có cho cậu ta cơ hội lần nữa, cậu ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Vương Thiên Dương tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai làm chuyện mất hết tính người ở trước mặt cậu.
Cửa phòng được mở ra, ánh sáng giống như vô số lưỡi dao sắc nhọn đâm vào mắt Vương Thiên Dương, khiến cậu ta đau đớn kịch liệt.
Sau đó, hai bóng người quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Vương Thiên Dương.
“Vương Thiên Dương, bây giờ mày cảm thấy thế nào?”.