Chương
Vương Thiên Dương chửi mắng: “Mã Bản Sơn, mày có giỏi thì giết tao đi”.
“Giết mày thì dễ cho mày quá”.
Mã Bản Sơn đến trước mặt Vương Thiên Dương, rút một con dao găm ra.
“Bây giờ tao có một cách hay hơn”.
Mã Bản Thiên ở cạnh hỏi: “Em có cách gì?”.
Mã Bản Sơn đáp: “Chi bằng chúng ta khoét mắt hắn ra rồi phun chút nước ớt vào đó, anh thấy thế nào?”.
Mã Bản Thiên xoa cằm, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vỗ tay, phấn khởi nói: “Cách của em không tồi”.
Vương Thiên Dương hoảng hốt: “Hai tên khốn bọn mày, có giỏi thì giết tao đi”.
Mã Bản Sơn cười nhạt nói: “Tao nói này Vương Thiên Dương, rốt cuộc mày còn biết nói câu nào khác nữa không? Quanh đi quanh lại chỉ có hai câu đó, tao nghe phát chán rồi”.
Dao găm của hắn đã đặt lên mắt Vương Thiên Dương, tia sáng lạnh lẽo khiến cơ thể Vương Thiên Dương run lên.
Vương Thiên Dương còn chưa kịp phản ứng, dao găm đã đâm vào mắt cậu ta, cơn đau dữ dội gần như khiến cậu ta ngất đi, máu chảy đầm đìa.
Sau đó, dao găm lại bị rút ra, Vương Thiên Dương kêu lên thảm thiết.
Mã Bản Sơn vừa vỗ tay vừa nói: “Hay lắm, trò chơi này đúng là thú vị”.
“Khốn nạn!”, Vương Thiên Dương quát lên: “Bọn mày sẽ gặp báo ứng!”.
Sau đó, dao găm lại đâm vào con mắt còn lại của Vương Thiên Dương. Cậu ta thật sự không chịu nổi nữa, đầu óc trống rỗng, ngất đi.
Mã Bản Sơn nói: “Đây chính là kết cục khi đối đầu với tao, mày vốn có thể sống thêm hai ngày nữa, ai ngờ lại có kẻ khăng khăng muốn ra mặt cho mày”.
“Anh cả!”, Mã Bản Sơn nói với Mã Bản Thiên: “Anh nói sáng mai lúc Lưu đại sư đấu với Tần Cao Văn có cần dẫn theo tên khốn này không?”.
Khi Tần Cao Văn nhìn thấy Vương Thiên Dương biến thành bộ dạng thê thảm thế này, chắc chắn sẽ khiến Tần Cao Văn vô cùng kích động, đối với kế hoạch tiếp theo chỉ có lợi mà không có hại.
“Không cần, chúng ta đối phó với Tần Cao Văn vẫn chưa cần sử dụng đến thủ đoạn như vậy”.
Mã Bản Sơn đáp: “Em biết rồi, anh cả”.
…
“Anh Tần, xuống ăn cơm thôi”, cô chủ đứng ở dưới lầu gọi với lên.
Hai phút sau, Tần Cao Văn từ trên lầu đi xuống, ngồi vào bàn hít sâu vào một hơi. Trên bàn bày hai ba món ăn, mỗi một thứ đều là món Tần Cao Văn thích ăn.
Tài nghệ nấu nướng của cô chủ quả thật rất giỏi.
“Anh ăn nhiều thịt kho vào, món mà anh thích nhất”.
Tần Cao Văn cảm thấy rất bất ngờ, sao cô ấy lại biết mình thích ăn thịt kho. Trước kia, hai người chưa từng gặp nhau, anh cũng chưa từng kể với cô chủ chuyện này.
“Hôm qua anh gọi một đĩa thịt kho, tôi thấy anh ăn rất ngon miệng nên hôm nay lại làm một đĩa”.
Cô chủ đã đuổi hết nhân viên trong quán đi, cả quán ăn chỉ còn lại Tần Cao Văn.
Cô chủ biết quán cơm của mình đã rước phải tai họa lớn, nếu cứ giữ nhân viên ở lại đây thì vô trách nhiệm với an toàn tính mạng của bọn họ. Đắc tội với cả nhà họ Mã, chắc chắn bọn họ sẽ phải trả cái giá nặng nề tương ứng.
Tần Cao Văn gắp một miếng thịt kho, đang định cho vào miệng, nhưng chốc lát sau anh lại đặt xuống.