Chương
Bọn họ ở đây lẽ nào bị mù thông tin rồi sao, cho đến bây giờ vẫn chưa biết Mãnh Hổ Môn đã bị anh tiêu diệt rồi. Vốn tưởng hắn có chỗ dựa hùng hậu thế nào, thì ra chỉ là một bại tướng dưới tay anh.
“Mãnh Hổ Môn đối với tôi mà nói chỉ là đám rác rưởi”.
Giọng anh bình thản nói: “Nếu bọn họ không đến thì còn đỡ, chứ nếu phải để tôi ra tay thì tôi dám đảm bảo khiến bọn họ đến mà không có lối về”.
Ngông cuồng tự đại.
Không coi ai ra gì.
Đây là ấn tượng duy nhất về Tần Cao Văn của hai anh em Mã Bản Sơn, vừa rồi biểu hiện của Tần Cao Văn quả thực rất lợi hại, nhưng so với cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn thì vẫn còn kém xa.
Lần trước Tần Cao Văn không hề giết toàn bộ người của Mãnh Hổ Môn, vẫn còn ít người sống sót thoát được.
Mã Bản Sơn chửi Tần Cao Văn: “Đây là mày nói đấy nhé, chờ một thời gian nữa tao sẽ cho cao thủ của Mãnh Hổ Môn đến xử mày”.
“Tôi sẽ đợi”.
Nói xong, Tần Cao Văn quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của đối phương biến mất dưới ánh chiều tà, sắc mặt hai bọn họ đều trở nên lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, cơ thể run lên vì tức giận.
Phải giết Tần Cao Văn, nhất định phải giết Tần Cao Văn.
“Anh cả, mau gọi điện cho ba vị đại sư của Mãnh Hổ Môn đi”.
Mã Bản Thiên nói: “Được”.
Hắn lôi điện thoại ra gọi cho vị đại sư thứ nhất, nhưng không ai nghe máy.
Hắn cảm thấy có hơi kỳ lạ, thế là gọi cho vị thứ hai, vẫn như vậy, không ai nghe máy cả.
Hai người đều cảm thấy có hơi hoang mang.
Thế này là thế nào nhỉ?
Lẽ nào người của Mãnh Hổ Môn chuẩn bị bỏ mặc họ rồi sao?
Còn vị đại sư cuối cùng, nếu gọi không được thì nguy, bọn họ đúng là có số điện thoại của vài tên tép riu ở trong Mãnh Hổ Môn, nhưng đám người đó tới cũng chỉ có thể nộp mạng, căn bản không có tác dụng gì.
Vừa rồi gọi điện thoại thì có giọng một ông lão nhấc máy.
“Ai vậy?”.
Mã Bản Sơn nhất thời xúc động, thế là hỏi luôn: “Xin hỏi là Chu tiên sinh phải không?”.
Chu tiên sinh ở đầu dây bên kia nói: “Tìm tôi có việc gì?”.
“Chu tiên sinh, chúng tôi là người nhà họ Mã ở khu Giang Đông, ông có thể đến nhà chúng tôi một chuyến được không, chúng tôi có vài chuyện muốn nhờ ông”.
Nếu hai người họ có thể nhìn thấy biểu hiện lúc này của Chu tiên sinh, chắc sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vì ông ta sau khi nhận được thông tin này, biểu cảm hưng phấn đến lạ thường.
Lần trước Tần Cao Văn tiêu diệt Mãnh Hổ Môn, chỉ có mười mấy người là thoát được, Chu tiên sinh là một trong số đó, hơn nữa thực lực được coi là mạnh nhất.
Từ sau khi Mãnh Hổ Môn bị tiêu diệt, Chu tiên sinh sống không hề thoải mái, tuy ông ta không thiếu tiền, nhưng có sự khác biệt lớn so với thời kỳ đang ở đỉnh cao.
Ông ta cũng đã nghe từ lâu về việc ra tay giúp nhà họ Mã, nếu được bọn họ trọng dụng, đến lúc đó một vài trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.