Chương
Cơ thể cô chủ lùi nhanh lại, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Mã Bản Sơn châm một điếu thuốc, ánh mắt tham lam nhìn lên người cô ấy, nói với giọng trêu đùa: “Cô em, thân hình của em càng ngày càng đẹp đó, hôm nào đi chơi với anh vài ngày nhé?”.
Cô chủ quán cơm lùi nhanh vào trong.
“Anh đến làm gì hả?”.
Mã Bản Sơn đưa bức thư cho cô ấy nói: “Đây là thư khiêu chiến mà Chu tiên sinh của Mãnh Hổ Môn gửi cho Tần Cao Văn, ba ngày sau tại võ đài tỉnh Giang Đông, Chu Đông Thăng sẽ quyết sinh tử với hắn”.
Khi nói câu này, Mã Bản Sơn cảm thấy có hơi buồn cười, Tần Cao Văn còn chưa đủ tư cách đấu trận sống còn với Chu Đông Thăng, cho dù là đối quyết thật thì cũng sẽ bị đè bẹp.
Cô ấy rùng mình, khuôn mặt đẹp đẽ lộ vẻ sợ hãi, cho dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại đến nông nỗi này.
Thấy cô chủ quán cơm không nói gì, hắn nói: “Đừng có để cho Tần Cao Văn chạy thoát, nếu không hắn sẽ chết thê thảm hơn đấy”.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Hai chân của cô chủ quán cơm nhũn ra, không đứng vững nổi.
Hai phút sau, Tần Cao Văn xuất hiện phía sau cô ấy.
“Xảy ra chuyện gì thế?”.
Tần Cao Văn hỏi cô chủ quán cơm.
Vừa rồi cô ấy đang chìm trong mạch suy nghĩ của bản thân, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tần Cao Văn, cô ấy giật mình, vội vàng quay lại.
“Tần tiên sinh, anh dậy sớm thế à?”.
Tần Cao Văn nói: “Nói cho tôi biết vừa rồi rốt cuộc ai đến, lại xảy ra chuyện gì đúng không?”.
Bây giờ cô ấy căn bản không dám nói sự việc cho Tần Cao Văn, sợ đối phương nhất thời bồng bột sẽ đồng ý đối quyết với Chu Đông Thăng, đến lúc đó sẽ chết chắc.
“Không có gì!”.
Cô chủ quán cơm là một người không biết nói dối, ánh mắt của cô ấy lấp la lấp liếm, đầu cúi xuống không dám nói gì.
“Tôi nói cho cô biết, cuộc đời tôi ghét nhất là bị người khác lừa tôi, mau nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
Cô chủ quán cơm đánh rơi bức thư khiêu chiến xuống đất, Tần Cao Văn nhặt lên nhìn, khóe miệng nở nụ cười mỉa.
Cho dù thế nào cũng không ngờ, Mãnh Hổ Môn lại vẫn có người sống sót, quan trọng là còn dám mạnh bạo khiêu chiến với anh.
Lẽ nào ông ta đã quên chuyện xảy ra lần trước?
“Sau này đừng có lừa tôi đấy”.
Tần Cao Văn chuẩn bị đi ra ngoài, cô chủ quán cơm gọi to: “Anh đừng có đồng ý, nếu không người thiệt là anh đó”.
Anh nói mà không cả ngoái đầu lại: “Ông ta căn bản không phải là đối thủ của tôi, có gì mà sợ chứ?”.
Haiz!
Cô ấy thở dài.