Chương
Tần Cao Văn đến cửa hàng bách hóa mua chút đồ, đang chuẩn bị về khách sạn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên tai.
“Tần Cao Văn!”.
Tần Cao Văn dừng bước lại quay người sang nhìn, một người đàn ông mặc vest màu trắng đứng trước mặt anh, bên cạnh anh ta còn có một cô gái trang điểm đậm nhưng trông rất xinh.
“Sao cậu lại ở đây?”.
Đây là bạn cùng lớp đại học của Tần Cao Văn.
Đồng thời cũng là lớp trưởng của bọn họ, thời còn học đại học thường xuyên mỉa mai Tần Cao Văn, thậm chí còn cả một nhóm người cùng bắt nạt anh.
Không ngờ oan gia ngõ hẹp, hai người họ lại gặp nhau ở đây.
“Tôi đến mua chút đồ”.
Lớp trưởng lớp đại học Tôn Tiểu Thiên đến trước mặt Tần Cao Văn nói: “Nhớ lại những việc tôi đã làm hồi đại học, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, khi đấy chúng tôi chưa hiểu chuyện, nếu khiến cậu cảm thấy bị tổn thương thì hy vọng cậu bỏ qua cho”.
Tần Cao Văn không nói gì.
Tôn Tiểu Thiên nói: “Hôm nay lớp đại học của chúng ta tổ chức họp lớp ở đây, cậu có thời gian thì qua ngồi với chúng tôi đi?”.
Tần Cao Văn vẫn không nói gì.
Người đứng bên cạnh Tôn Tiểu Thiên là mối tình đầu hồi đại học của anh, khi đó cô ta chê Tần Cao Văn nghèo, nên đá anh, quay sang ngã vào lòng của Tôn Tiểu Thiên.
Âu Dương Minh Nguyệt nói với Tần Cao Văn: “Đúng thế, hồi đại học đúng là tôi cũng có điều không phải với anh, bây giờ tôi cảm thất rất áy náy, hy vọng có thể bù đắp một chút, hôm nay mọi người lớp đại học đều đến, anh qua ngồi cùng cho vui đi”.
Thấy hai người nhiệt tình như vậy, Tần Cao Văn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nếu là trước đây tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy, hôm nay là sao ấy nhỉ?
Hồi đại học khi hai người họ đi bên nhau, cứ nhìn thấy Tần Cao Văn là coi thường mỉa mai.
Bây giờ lại thế này…
Đúng là thấy không bình thường cho lắm.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Hai người nói thật sao?”.
Tôn Tiểu Thiên thở dài.
“Thôi thừa nhận trước đây tôi có chỗ không phải, làm ra nhiều chuyện có lỗi với cậu, nhưng bây giờ tôi thực sự biết sai rồi, nên chúng ta cùng ăn một bữa đi, cũng để cậu gặp các bạn cũ nữa”.
“Ừ”.
Tần Cao Văn nói: “Được thôi”.
Anh đồng ý một cách nhanh chóng.
Hai người kia nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.
Bọn họ có thể đảm bảo, Tần Cao Văn một khi đến nơi, tuyệt đối sẽ gặp ngay nỗi sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay.
Tôn Tiểu Thiên sao có thể coi trọng Tần Cao Văn thật chứ?
Đến trước Khách sạn Đế Quốc, Tôn Tiểu Thiên nói: “Mọi người đều ngồi ở trên”.