Chương
“Được”.
Một lúc sau, mọi người đến phòng của Khách sạn Đế Quốc, Tần Cao Văn đẩy cửa bước vào, khoảnh khắc anh xuất hiện, mọi người đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Cao Văn từ đầu đến chân.
Trong đó có một tên mập đứng lên nói với Tôn Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên, cậu làm cái gì thế? Sao lại gọi tên tác rưởi kia đến?”.
“Đúng thế, loại nghèo kiết xác đó lại tham gia buổi họp lớp của chúng ta, làm mọi người phát ớn đây này”.
Tần Cao Văn hồi đại học, gia cảnh nghèo khó nên chịu không ít sỉ nhục, gần như tất cả mọi người trong lớp đều coi thường anh.
Nên có biểu hiện như vậy cũng là bình thường.
“Chuyện này mọi người đừng có trách tôi, tôi gặp cậu ta ở trên đường, cậu ta liền chủ động đến chào tôi, hơn nữa còn quỳ xuống cầu xin tôi đưa cậu ta đến ăn bữa cơm, trước đây cậu ta căn bản không có cơ hội tiếp xúc với những nơi đẳng cấp như Khách sạn Đế Quốc bao giờ”.
Tất cả đều ồ lên.
Mặt Tần Cao Văn biến sắc, anh chưa từng nghĩ đối phương lại ngậm máu phun người như vậy.
Anh bình tĩnh nói: “Tôn Tiểu Thiên, cậu rốt cuộc có ý gì?”.
“Rốt cuộc có ý gì? Câu này là tôi hỏi mới đúng, nghèo kiết xác như cậu vì sao lại cứ phải đến đây hả?”.
Âu Dương Minh Nguyệt đứng bên cạnh cũng nói: “ Mọi người ạ, mọi người không biết anh ta khốn nạn thế nào đâu, tôi nhìn thấy anh ta còn cảm thấy buồn nôn, hồi đại học thế mà còn yêu anh ta, đúng là mất hết cả mặt”.
Tất cả mọi người đều cười phá lên.
Tần Cao Văn lập tức hiểu ra, thì ra bọn họ vẫn không thay đổi, chỉ là dùng phương thức khác mà thôi.
Hôm nay gọi anh đến căn phòng này chính là để tất cả mọi người đều có thể sỉ nhục anh.
Tần Cao Văn nói: “Cậu hận tôi đến mức đó thật sao?”.
Tôn Tiểu Thiên cười khẩy: “Cậu đừng hiểu nhầm, loại người như cậu vẫn chưa đủ tư cách để tôi hận, tôi đâu có coi trọng cậu”.
Ánh mắt Tần Cao Văn trở nên lạnh lùng.
“Các người khiến tôi cảm thấy buồn nôn”.
Tôn Tiểu Thiên nhổ luôn nước bọt xuống đất.
“Tôi nói cho cậu biết, cậu mới là khiến tôi buồn nôn ấy, tôi cho cậu vào thì đó là ân huệ của cậu rồi”.
Tên mập đứng bên cạnh chỉ tay vào Tần Cao Văn chửi: “Nơi này căn bản không nên để cậu ta vào, bây giờ tôi cảm thấy khắp người là một mùi hôi thối”.
“Tôi cũng thấy vậy”.
Cô gái đứng bên cạnh nói.
Tên mập quát Tần Cao Văn: “Giờ cậu làm gì hả? Không phải là đi ăn xin trên đường đấy chứ?”.
“Tôi thấy khả năng này cao đó”.
Tần Cao Văn ung dung lên tiếng: “Giờ tôi còn có việc, không nhiều lời với các người nữa”.
Anh quay người rời đi.
Tần Cao Văn không tới mức so đo với bọn họ. Khi anh đang định rời khỏi phòng thì bị Tôn Tiểu Thiên đóng cửa lại.
“Vừa rồi cậu quỳ xuống xin tôi để cậu vào trong này, kết quả giờ lại đòi đi. Trên đời này lại có chuyện hời như vậy sao?”