Chương
Tôn Tiểu Thiên vô cùng oán hận Tần Cao Văn. Nguyên nhân vô cùng đơn giản. Lúc học đại học cả anh ta và Tần Cao Văn đều thích Âu Dương Minh Nguyệt. Nào ngờ cô ta lại lựa chọn Tần Cao Văn.
Dù sau đó anh ta sử dụng tiền bạc theo đuổi được Âu Dương Minh Nguyệt nhưng cũng mất đi cảm giác thành tựu, dù cô gái kia vẫn còn nguyên vẹn.
Anh ta chỉ vào Tần Cao Văn: “Cậu muốn đi ra cũng được, giờ quỳ xuống lạy hai lạy, nếu không thì đừng hòng”.
Thời đại học, anh ta từng học võ Taekwondo, hơn nữa bây giờ đã có đai đen. Người bình thường căn bản không phải là đối thủ của anh ta. Nếu như Tần Cao Văn không nghe theo sự sắp xếp của Tôn Tiểu Thiên thì anh ta sẽ ra tay.
“Cậu là cái thá gì?”
Tôn Tiểu Thiên cười lạnh: “Nếu như cậu không quỳ xuống cũng được thôi. Vậy thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu”.
“E rằng cậu chưa đủ bản lĩnh đó đâu”.
Im lặng.
Im lặng chết chóc.
Mỗi người đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin. Ai đã cho anh cái gan dám bật lại Tôn Tiểu Thiên như vậy?
Lẽ nào anh không biết đối phương đáng sợ đến như thế nào sao?
“Tôi nói cho cậu biết, tôi cho cậu ba giây, nếu không tôi sẽ ra tay đấy”.
Tần Cao Văn nói: “Cậu cứ chơi cho tới đi”.
Thái độ của anh khiến cho Tôn Tiểu Thiên cảm thấy vô cùng nhục nhã. Rõ ràng là Tần Cao Văn không coi anh ta ra gì. Tôn Tiểu Thiên gầm lên, giơ chân đạp về phía ngực Tần Cao Văn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tần Cao Văn vẫn vô cùng ung dung. Anh đứng im để cho Tôn Tiểu Thiên đá.
Bàn chân anh ta đạp mạnh lên ngực Tần Cao Văn. Tất cả đều cho rằng Tần Cao Văn sẽ bị thương là cái chắc. Nhưng không ngờ anh lại không hề hấn gì.
Còn cơ thể của Tôn Tiểu Thiên thì bay bật ra sau, đập mạnh vào tường.
Cả hiện trường nín lặng.
Bọn họ đứng quan sát với vẻ không dám tin. Dù là ai cũng đều không ngờ rằng mới có mấy năm không gặp mà Tần Cao Văn đã trở nên đáng sợ như thế.
Tô Tiểu Thiên ôm ngực, chật vật đứng dậy. Anh ta nghiến răng: “Tên khốn này, dám ra tay với tôi à?”
“Rõ ràng là cậu ra tay trước cơ mà”.
Tôn Tiểu Thiên cười lạnh: “Chân tướng sự việc không quan trọng. Tôi nói là cậu ra tay với tôi thì là cậu ra tay với tôi”.
“Tôi nói cho cậu biết. Giờ tôi gọi cho anh tôi để anh ấy xử lý cậu”.
Đám đông nhìn Tần Cao Văn bằng ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác. Bọn họ biết tiếp theo anh sẽ chết chắc.
Âu Dương Nguyệt Minh khoanh tay trước ngực bước tới cạnh Tần Cao Văn: “Tôi dám đảm bảo anh sẽ chết rất thảm đấy. Anh có biết anh trai của anh ấy là ai không?”
“Tôi không biết, cũng không có hứng thú muốn biết”.