"Bởi vì Dương Hạo có ý đồ với em".
Tần Cao Văn nói rất nghiêm túc.
Vương Thuyền Quyên xinh đẹp tuyệt diễm khẽ đỏ mặt, một lúc sau lên tiếng nói: “Nhưng anh làm vậy không phải hơi tàn nhẫn sao?”
“Có gì tàn nhẫn chứ?”
Tần Cao Văn nói thẳng: “Trước đó nào phải anh không cho anh ta cơ hội đâu, nhưng xem bọn họ đã làm gì?”
Cho tới bây giờ, Tần Cao Văn vẫn nhớ như in tất cả những hành động của hai bố con bọn họ khi đó.
Để tránh khiến Vương Thuyền Quyên lo lắng cho mình và Đóa Đóa thì hai người đã thống nhất không nói những gì xảy ra ngày hôm qua.
Vương Thuyền Quyên thở dài: “Được rồi!”
Sau khi tới công ty, Tần Cao Văn vẫn giống như bình thường lái xe thẳng tới khu vui chơi.
Vương Thuyền Quyên tới công ty thì phát hiện ra thái đội của rất nhiều người đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Tất cả đều tìm các đi lấy lòng Vương Thuyền Quyên.
Cô vừa ngồi vào chỗ thì Tiểu Triệu bên cạnh đã bước tới: “Chị Thuyền Quyên, có muốn uống nước không, tôi đi lấy cho cô?”
Vương Thuyền Quyên ngồi đó với vẻ kinh ngạc.
“Tiểu Triệu, đây là! "
Tiểu Triệu để lộ nụ cười khổ: “Chị Thuyền Quyên là trước đây tôi không tốt, đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với tôi nhé”.
Thấy đối phương nói vậy, Vương Thuyền Quyên nhất thời không kịp phản ứng.
Tiểu Vương ở bên cạnh cũng vội sà tới: “Chị Thuyền Quyên, em ngưỡng mộ chị chết đi được ý”.
Thấy Tiểu Vương nói vậy, Vương Thuyền Quyên bỗng thấy tò mò: “Ý em là gì cơ?”
“Chị nhìn anh rể của em kìa, vừa đẹp trai ngời ngời lại vừa giàu có, quan trọng nhất là anh ấy cưng vợ, đối xử với chị tốt vô đối luôn ấy”.
Đúng là sau khi Tần Cao Văn trở về thì cuộc sống của Vương Thuyền Quyên có sự thay đổi rất nhiều.
Trước đó, Tần Cao Văn đã nói nhiều lần với Vương Thuyền Quyên là để cô ở nhà không phải làm gì cả, nhưng cô là một cô gái mạnh mẽ và ương bướng.
Cô không muốn trở thành con chim cảnh được cưng chiều và nuôi trong lồng.
Nên cô vẫn cứ đi làm.
Thấy Vương Thuyền Quyên không nói gì thì Tiểu Vương nói tiếp: “Em nói chị nghe không phải chỉ có mình em đâu mà tất cả những cô gái chưa chồng trong công ty đều hi vọng có một người bạn trai như anh rể đó”.
Mặc dù Vương Thuyền Quyên không nói gì nhưng cảm thấy thật ngọt ngào, thậm chí là có đôi chút tự hào.
Có thể ở cạnh một người như Tần Cao Văn có lẽ là giấc mơ của nhiều người.
Buổi trưa.
Mã Linh Nhi cất tiếng rên mê đắm.
Những người khác đã đi ăn hết, trong văn phòng chỉ còn lại cảnh xuân phơi phới.
Người mây mưa với Mã Linh Nhi là một người đàn ông béo mậpj, đó chính là sếp của công ty bọn họ.
Cuộc chiến của hai người diễn ra nhanh chóng, chỉ tầm bảy, tám phút là đã kết thúc.
Người đàn ông thở hổn hển ngả người ra ghế giống như vừa bị rút sạch tinh lực.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán ông ta.
Mã Linh Nhi dựa vào vai người đàn ông, nói với giọng dịu dàng: “Sếp Hoàng, sếp có thể đồng ý với em một chuyện được không?”
Lão Hoàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mã Linh Nhi, cười nói: “Đương nhiên có thể”.
Thấy đối phương đồng ý, Mã Linh Nhi trở nên vô cùng kích động, bèn vội vàng nói: “Sếp nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật, đừng nói là em mà ngay cả tôi cũng rất hận người phụ nữ đó”.
Lúc Vương Thuyền Quyên mới tới công ty, sếp Hoàng không chỉ một lần mà đã nhiều lần tỏ ý với cô nhưng cô luôn giữ khoảng cách với vẻ hết sức tôn trọng.
Có một buổi tối Vương Thuyền Quyên tan làm, ông sếp theo ngay phía sau, thậm chí còn bị cô mắng cho một trận.
Cũng chính từ lúc đó, thái độ của sếp Hoàng với Vương Thuyền Quyên ngày càng trở nên lạnh nhạt, nếu không phải vì công việc cô làm tốt, không có gì để bới móc, năng lực lại mạnh thì có lẽ sếp Hoàng đã sớm đuổi việc rồi
Nếu không thì với năng lực làm việc của Vương Thuyền Quyên cũng sẽ không có chuyện đã làm mấy năm rồi mà vẫn chỉ là một nhân viên bình thường.
Mã Linh Nhi mỉm cười nói: “Sếp Hoàng, vậy sếp thấy chúng ta nên làm gì?”
Sếp Hoàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiếp theo chúng ta có thể…”
Ông ta ghé sát vào tai của Mã Linh Nhi và nói nhỏ vài câu.
Nghe sếp Hoàng nói xong Mã Linh Nhi để lộ ra niềm vui mừng.
Cách này đúng là không tệ.
“Vâng, vậy mọi việc cứ làm theo ý sếp nhé”.
…
Đã mười giờ đêm nhưng mấy người Vương Thuyền Quyên vẫn đang tăng ca.
Vương Thuyền Quyên ngả người ra ghế, chống eo với vẻ mặt để lộ vẻ mệt mỏi.
Giờ đây cái suy nghĩ không muốn làm việc nữa càng lúc càng trở nên mạnh mẽ trong đầu cô.
Không biết chừng một ngày nào đó cô sẽ bỏ việc thật.
Và để Tần Cao Văn kiếm tiền nuôi cô.
Gần đây một loạt sự việc xảy đến với cô, mối quan hệ của Đóa Đóa và Tần Cao Văn cũng ngày một tốt đẹp hơn.
Khoảng một tháng nữa là tới sinh nhật của Đóa Đóa, Vương Thuyền Quyên đợi đến ngày đó sẽ nói cho con gái biết Tần Cao Văn chính là bố của cô bé.
Tới khi đó thì bọn họ sẽ trở thành một gia đình thật sự.
Tiểu Vương phàn nàn: “Thật không biết những tháng ngày tăng ca như này bao giờ mới kết thúc”.
“Tiểu Vương, em nên có lòng tin rằng bánh mỳ sẽ có, sữa cũng sẽ có”, Vương Thuyền Quyên để lộ nụ cười ngọt ngao.
Đúng lúc này, sếp Hoàng với cái bụng to ễnh bước ra khỏi phòng làm việc, nâng gọng kính với vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Hôm nay tôi có một việc rất quan trọng muốn nói với mọi người”.
Mọi người đều bị gây chú ý, tất cả đồng loạt nhìn sếp Hoàng.
Sếp Hoàng đanh mặt: “Tôi có một tấm thẻ ngaan hàng, bên trong có ba mươi triệu tệ, số cuối cùng do một khách hàng chuyển khoản tới, tôi để ở trên bàn làm việc nhưng sau khi ăn cơm xong thì phát hiện nó đã biến mất”.
Đám đông lập tức trở nên căng thẳng.
Bầu không khí cũng kỳ lạ vô cùng.
Mã Linh Nhi đứng bên cạnh sếp Hoàng, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Tôi nói mọi người nghe, chuyện ngày vô cùng nghiêm trọng, đó là một khoản tiền thi công, liên quan tới việc phát triển của toafn bộ công ty chúng ta”.
Đám đông nhìn nhau, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò.
Mã Linh Nhi nói tiếp: “Giờ có người đã lấy trộm khoản tiền đó, không cần biết mục đích là gì, cũng không biết là hắn muốn làm gì nhưng loại người đó chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua”.
Chuyện này đúng ra phải do sếp Hoàng đứng ra giải quyết, giờ sao Mã Linh Nhi lại còn có biểu hiện kích động hơn cả ông sếp vậy.
Sếp Hoàng gật đầu: “Tôi thấy vừa rồi Mã Linh Nhi nói có lý, mặc dù tôi không muốn tin rằng có người trong công ty đã lấy mất khoản tiền đó”.
Mọi người cảm thấy thật nực cười.
Nếu không tin thì sao phải nói những lời như vậy trước mặt đám đông chứ.
Sếp Hoàng quay qua: “Vậy nên chúng tôi vẫn cần phải lục soát điều tra”.
.