Từ sau khi Mã Thiên Hạo rời đi, đám người cấp dưới ngày càng khó sống.
Trước kia ít nhất còn có thể thu phí bảo kê, nhưng bây giờ không còn nữa.
Không có hai người Mã Thiên Long và Mã Thiên Hạo, bất cứ ai hợp sức cũng có thể chống lại bọn họ.
Bang phái vốn dĩ có ba mấy bốn mươi người, bây giờ đi hết, chỉ còn mười mấy hai mươi người mà thôi.
Ông Vương nhìn thuộc hạ của mình, trong lòng dâng lên niềm thương cảm.
Ông ta thở dài nói: “Không ngờ sự việc lại biến thành thế này”.
Quay trở lại ghế ngồi ở bên cạnh, ông Vương rót ly rượu, trong lòng vô cùng thương cảm.
Lúc trước, phái Thiên Long của bọn họ là một trong ba thế lực lớn ở thế giới ngầm, huy hoàng đến thế nào.
Không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ bọn họ, muốn gia nhập phái Thiên Long cũng không có cơ hội.
Nhưng nhìn lại bây giờ, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy sầu não.
Ngày nay đã không bằng ngày xưa.
Ông Vương ngồi tại đó, nói: “Các anh em, chúng ta cùng nhau uống một ly”.
Ông ta cầm ly rượu trong tay, người khác lại không có phản ứng gì, chỉ có lác đác vài người miễn cưỡng nâng ly.
Ngay khi ấy, một gã béo đi tới, đó là người bạn tốt nhất của ông Vương, mọi người đều gọi ông ta là ông Cao.
Ông Cao khom lưng nói: “Anh Vương, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
“Có chuyện gì cứ việc nói, bây giờ Mã Thiên Hạo đã đi rồi, tôi sẽ là người quản lý các anh”.
Chốc lát sau, ông Cao nói: “Chúng tôi dự định không làm việc cho phái Thiên Long nữa, muốn rời khỏi đây”.
Ông Vương hơi biến sắc, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Anh vừa nói gì?”.
Mặc dù ông Cao hơi căng thẳng, nhưng vẫn tranh luận theo lý, không hề chùn bước nói: “Tôi muốn rời khỏi phái Thiên Long”.
Ông Vương bỗng bừng tỉnh, gật đầu nói: “Vậy được, tôi nghe thấy rồi”.
“Anh có đồng ý cho tôi không?”, ông Cao nhìn ông Vương, cẩn trọng hỏi.
Ông Vương cười ha ha đáp lại: “Đồng ý với yêu cầu của ông không phải rất đơn giản sao?”.
Câu này khiến ông Cao thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó, ông Vương cầm vũ khí nóng lên, chĩa vào đầu ông Cao liên tục bóp cò.
Pằng pằng pằng!
Tiếng nổ to rõ vang lên, ông Cao ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng.
Ông ta đã không còn hơi thở nữa.
Tiếp đó, ông Vương hỏi: “Bây giờ tôi muốn hỏi các người, còn ai muốn rời khỏi phái Thiên Long nữa không?”.
Tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu, không ai lên tiếng.
Ông Vương đứng lên, quát: “Đừng tưởng tôi không biết trong lòng các người nghĩ gì.
Các người chắc chắn cảm thấy bây giờ đại ca đã chết, phái Thiên Long của chúng ta không thể quay lại thời kỳ đỉnh cao khi xưa nữa”.
Bọn họ đều im lặng cúi đầu, mặc nhận lời nói của ông Vương.
“Tôi nói cho các người biết, các người cực kỳ ngu xuẩn”.
Sau đó, ông Vương lại quát lên: “Chẳng lẽ các người bị mù cả rồi sao? Bây giờ anh Hai của chúng ta đã đi tìm người giúp đỡ, mời Thiên Lôi tông sư về đây, nhờ ông ấy giết Tần Cao Văn, phái Thiên Long chúng ta chắc chắn có thể khôi phục vinh quang ngày xưa”.
Tất cả mọi người đều không nói gì.
Bọn họ biết rõ đây là cách nghĩ tự lừa mình dối người của ông Vương.
Năm xưa, sở dĩ phái Thiên Long bọn họ có thể phát triển lớn mạnh ở thế giới ngầm có liên quan mật thiết đến sự giúp đỡ của ông Hai.
Nếu không có ông Hai thì sao bọn họ có thể đi đến địa vị ngày hôm nay.
Bây giờ ông Hai đã hoàn toàn vứt bỏ phái Thiên Long.
Chuyện ông ta bí mật hẹn gặp Tần Cao Văn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Bọn họ có thể phát hiện ra, bây giờ ông Hai đã chuyển hết trọng tâm lên người Tần Cao Văn.
Cộc cộc!
Ông Vương vừa nói xong thì nghe bên ngoài cửa vang lên tiếng động rõ rệt.
Ông ta ngừng lại, quay người lại nhìn thì thấy một thanh niên vóc dáng cao to, gương mặt tuấn tú đi vào.
Chính là Trương Hoa.
Đằng sau Trương Hoa còn có một đám người đi theo, trong tay cầm vũ khí, ai nấy đều đầy vẻ hung dữ, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.
Ông Vương xoay người lại hỏi: “Hóa ra là cậu Trương, cậu đến tìm chúng tôi có chuyện gì không?”.
“Ông Vương, phương pháp mà ông vừa nói đúng là khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, trong lòng dậy sóng, ngay cả tôi suýt chút nữa cũng tin ông rồi”.
Ông Vương nhìn mấy người đằng sau Trương Hoa, nhất thời có chút kinh hoảng.
Ông ta rất quen thuộc với mấy người này, bọn họ là bảy cao thủ dưới trướng ông Hai.
Mỗi người đều có thực lực không thể xem thường.
Nơi nào có bọn họ xuất hiện, chắc chắn máu sẽ đổ thành sông.
Ông Vương lúng túng cười nói: “Cậu Trương, cậu đừng nói đùa”.
“Ai bảo là tôi đùa với ông, vừa rồi tôi nói sự thật”, cậu Trương nói.
Ông Vương im lặng một lúc mới lên tiếng: “Cậu Trương, tôi muốn hỏi, hôm nay cậu đến đây tìm chúng tôi có việc gì sao?”.
Trương Hoa thu lại nụ cười trên mặt: “Hôm nay tôi đến tiễn các ông lên đường”.
Bầu không khí ở nơi này lập tức trở nên nặng nề.
Vẻ mặt ông Vương có chút khó coi, ông ta gian nan nặn ra nụ cười, nói: “Cậu Trương, cậu có thể đừng đùa như vậy được không, chúng tôi…”.
Pằng pằng pằng!
Ông Vương còn chưa kịp nói hết câu, mấy người ở đằng sau đã bắt đầu nổ súng.
Chỉ mất hai ba giây, mấy người anh em phía sau lưng ông Vương đều bị bắn chết, ngã trong vũng máu.
Bây giờ chỉ còn lại một mình ông Vương.
Ông Vương đứng tại chỗ, trán toát mồ hôi lạnh.
Ông ta nhìn đám người nằm trên mặt đất, không cảm thấy sợ hãi gì nhiều, chỉ có chút bi phẫn.
Sau đó, ông ta cất tiếng hỏi: “Cậu Trương, tôi muốn hỏi cậu một câu, đây là ý của ông Hai sao?”.
“Ông cũng không phải kẻ ngốc, sao đến chuyện này cũng không nhìn ra?”.
Ông Vương hít sâu một hơi, nói: “Cậu Trương, rốt cuộc chúng tôi có chỗ nào đắc tội ông Hai mà ông ấy nhất định phải xử bọn tôi?”.
Trương Hoa đến trước mặt ông Vương, nói: “Ông thật sự muốn biết lắm sao?”.
Ông Vương không trả lời.
“Đó là vì các người quá yếu, tụt hậu thì phải chịu đòn”.
Sau đó, Trương Hoa quay người, nói: “Các người cho ông Vương đây chút mặt mũi”.
Nói xong, bảy cao thủ định tiến lên ra tay với ông Vương.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động, ông Vương bỗng nhiên lên tiếng: “Đợi một chút, không cần các người ra tay, tự tôi có thể làm”.
Nói xong, ông Vương rút một con dao găm ra, trên đó lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, đâm thẳng vào cổ mình.
Phụt!
Tiếng động rõ rệt vang lên, máu tươi ồ ạt chảy.
Ông Vương ngã ra đất, không còn hơi thở.
Ông ta đã chết.
Trương Hoa nhìn ông Vương nằm trên mặt đất, lạnh lùng cười nói: “Lại một kẻ thích giả danh anh hùng, tôi ghét nhất là mấy kẻ ghê tởm thế này”.
Một người thuộc hạ ở bên cạnh tiến lên hỏi Trương Hoa: “Cậu chủ, còn một số người trước đó đã rời khỏi phái Thiên Long, có cần đuổi giết bọn họ không?”.
Trương Hoa đưa tay sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu đã định đuổi tận giết tuyệt thì chắc chắn chúng ta phải làm triệt để một chút”.
“Ý cậu là…”.
“Không sai, giết hết toàn bộ, không được bỏ sót một ai”.
.