Lúc ban đầu, khi biết tin Tần Cao Văn trở về, Trương Vân Sơn không hề bận tâm, nhưng sau khi nghe con trai thuật lại mọi việc xong xuôi thì ông ta phải thừa nhận cần phải nhìn lại đối thủ của mình.
Không nói người khác, chỉ riêng việc Tần Cao Văn nhận được sự ủng hộ của gia tộc Thượng Quan cũng khiến bọn họ không thể lơ là được.
Sự đáng sợ của gia tộc Thượng Quan vượt xa nhà họ Trương và nhà họ Vương cộng lại.
“Bố, bố có kế hoạch cụ thể nào không ạ?”
Trương Thiên Khoát nhìn bố và hỏi đầy kỳ vọng.
Trương Vân Sơn nói: “Con về trước đi, đợi thông báo của bố.
Không có mệnh lệnh của bố thì tuyệt đối không được ra tay với Tần Cao Văn, rõ chưa?”
“Nhưng mà con…”
Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, Trương Thiên Khoát bực lắm, anh ta từ khi nào phải chịu thiệt như vậy chứ? Từ khi nào mà bị tát sấp mặt trước đám đông như vậy.
Dù là ai thì cũng không thể nào chịu nổi sự sỉ nhục như thế.
Trương Vân Sơn đương nhiên hiểu cảm nhận của con mình, ông ta nói: “Có phải giờ con đang rất tức giận không?”
Trương Thiên Khoát gật đầu.
“Chuyện nhỏ không nhẫn thì khó làm được việc lớn.
Bản thân biết đối phương trăm trận không thua thì trước khi đối phó với Tần Cao Văn chúng ta cần phải thấu hiểu rõ đối phương”.
Những lời này từ nhỏ tới lớn Trương Vân Sơn luôn nói với Trương Thiên Khoát, anh ta nghe mà như muốn mọc dòi trong tai luôn rồi nên thấy rất phiền.
“Con biết rồi bố!”
Trương Vân Sơn nói: “Biết là tốt, về trước đi”.
“Dạ!”
…
Khu vui chơi cuối cùng đã được hoàn thành.
Tần Cao Văn nhìn mọi thứ trước mặt cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào.
Giờ đây anh có thể tưởng tượng ra Đóa Đóa khi nhìn thấy món quà này sẽ vui mừng tới mức nào.
Mấy tháng vất vả của những người công nhân nông dân cuối cùng thì cũng đã có thu hoạch.
Tất cả đều ưỡn ngực đầy tự hào đứng trước mặt Tần Cao Văn.
Bọn họ đã không phụ lòng mong mỏi của anh.
Chủ thầu đi tới trước, để lộ nụ cười vui vẻ: “Thế nào sếp Tần, công trình có khiến anh hài lòng không?”
“Vô cùng hài lòng”.
Tần Cao Văn gật đầu nói.
Chủ thầu cười he he, gãi đầu: “Vậy nếu không còn việc gì nữa thì chúng tôi đi trước đây”.
“Đợi đã!”
Tần Cao Văn bảo họ dừng lại.
Tất cả đồng loạt nhìn Tần Cao Văn, chủ thầu bèn lên tiếng hỏi: “Anh Tần vẫn còn việc gì sao?”
“Tôi còn phải phát thưởng cho mọi người chứ”.
Tất cả đều tái mặt, bọn họ nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.
Mấy tháng nay đối phương cho họ tiền lương, phúc lợi, đãi ngộ đã đủ hậu hĩnh rồi.
Giờ hoàn công mà còn phát cả tiền thưởng nữa.
Tần Cao Văn lấy ra một cái thùng màu đen, bên trong đựng đầy những phong thư.
Từng phong thư là những xấp tiền dày cộp, mỗi một phong thư ít nhất phải là hai mươi nghìn tệ.
“Đây là thứ mà mọi người đáng nhận được”.
Tần Cao văn đưa tiền cho bọn họ.
Tất cả đều siết chặt số tiền trong tay với vẻ kích động và nước mắt rưng rưng.
Chủ thầu cúi người mấy cái trước Tần Cao Văn và nói: “Cảm ơn anh Tần, cảm ơn anh Tần”.
Những người khác cũng nói theo.
Bọn họ làm việc với Tần Cao Văn hơn một tháng mà tiền công đã nhiều hơn người ta làm cả nửa năm rồi.
“Anh Tần, nếu như không còn việc gì nữa thì chúng tôi phải đi thật rồi, chúng tôi vẫn còn công trình tiếp theo cần phải làm”.
Khi nói những lời này, chủ thầu tỏ vẻ bất lực.
Bọn họ kiếm được nhiều tiền cũng không dám nghỉ ngơi, bởi vì bọn họ đều có người già trẻ nhỏ cần phải nuôi sống.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Tôi vẫn còn chuyện quan trọng muốn nói với mọi người.
Chuyện này có liên quan tới vận mệnh trong tương lai của mọi người”.
Câu nói này lập tức thu hút tất cả đám đông.
Tất cả đều dừng lại nhìn Tần Cao Văn với vẻ căng thẳng, không biết tiếp theo anh sẽ nói gì.
Tần Cao Văn dừng lại một lúc mới nói: “Sau này mọi người có đồng ý theo tôi không?”
Ý tứ trong câu nói của Tần Cao Văn có phần khó hiểu, mọi người không thể biết được rốt cuộc là anh muốn nói gì.
“Ý anh là làm việc cho anh phải không?”
Tần Cao Văn lắc đầu đáp lại: “Không phải”
“Vậy anh bảo chúng tôi làm gì?”
Tần Cao Văn suy nghĩ rồi vuốt cằm: “Có thể làm vệ sĩ cho tôi, nhưng không hoàn toàn là như vậy mà làm những gì tôi yêu cầu”.
Giờ thì mọi người có thể mơ hồ đoán ra từ “làm” mà Tần Cao Văn nói tới có nghĩa là gì.
“Mọi người đi làm công trường vừa khổ vừa mệt, mấu chốt là chẳng kiếm được bao nhiêu tiền”.
Không có ai phản bác Tần Cao Văn vì những gì anh vừa nói đều là sự thật.
Nếu như bản thân có năng lực thì ai lại chịu đi làm công trường, mỗi ngày mệt muốn chết mà chẳng thu hoạch được là bao.
Nhưng chẳng có cách nào, bọn họ không có học lực, văn bằng, không có kỹ năng, ngoài có chút sức khỏe ra thì chẳng còn gì.
Đã tầm tuổi trung niên, bọn họ cũng không còn được coi là ít tuổi nữa.
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Đi theo tôi, mỗi tháng tiền lương do mọi người quyết, hơn nữa sau này tiền đồ vô lượng, rất có khả năng tôi sẽ đưa mọi người ra nước ngoài nữa”.
Tất cả đều im lặng lắng nghe.
Người khác mà nói như vậy chắc họ sẽ cho rằng anh ta đang khoe khoang nhưng không biết tại sao họ lại tin tưởng Tần Cao Văn như vậy.
Tần Cao Văn bước tới trước: “Tôi biết có thể mọi người nghi ngờ tôi nhưng tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh rằng những lời tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật”.
“Mọi người chịu ở lại thì từ ngày mai tôi sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt, thời gian huấn luyện sẽ có hỗ trợ, đương nhiên không cao, một tháng chỉ tầm một trăm nghìn tệ.
Đám đông nín thở.
Một trăm nghìn tệ mà còn ít á?
Chủ thầu không nhịn được nữa bèn cắt lời: “Vậy anh Tần tôi hỏi một chút…anh cảm thấy bao nhiêu mới là nhiều?”
“Ít nhất phải vài tỉ tệ!”
Tất cả đều co giật khóe miệng.
Bọn họ cảm thấy cạn lời.
Chủ thầu cảm thấy khó tin, bởi vì một tháng hơn một trăm nghìn tệ đối với bọn họ mà nói đã là một con số trên trời rồi.
Bọn họ vất vả cả ngày cũng chưa chắc một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Anh Tần, có phải anh đang lừa gạt chúng tôi không hay là anh coi chúng tôi là những tên ngốc vậy?”
Chủ thầu là người bộc trực không giấu diếm nên nghĩ gì bèn nói đó.
“Những gì tôi nói đều là sự thật”
Tần Cao Văn không hề vòng vo vì anh biết nói càng nhiều thì người khác càng cho rằng anh đang nói dối.
Tiếp theo Tần Cao Văn giao lại quyền quyết định cho những người nông dân.
Bọn họ đồng ý ở lại kề vai chiến đấu cùng anh hay là rời đi thì anh đều tôn trọng.
“Những người chịu ở lại thì đứng bên tay phải của tôi, những người không chịu thì chúng ta tạm biệt tại đây”.
Chương : Lừa mình dối người
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Tần Cao Văn vốn cho rằng bọn họ sẽ đưa ra quyết định dứt khoát, nhưng sau đó, phản ứng của bọn họ lại ngoài dự liệu của anh.
Tất cả đều đứng tại chỗ, không có ý định rời đi, cũng không đồng ý với quyết định của Tần Cao Văn.
Khoảng vài phút sau, chủ thầu do dự một lúc rồi đứng sang phía bên phải của Tần Cao Văn.
Có người tiên phong, những người khác cũng không dè dặt nữa, có một nửa số người ở lại, nửa còn lại lựa chọn rời đi.
Tần Cao Văn đếm sơ qua, ở đây có khoảng mười mấy người.
Nhìn bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt mình, Tần Cao Văn nói: “Đây là chìa khóa mà tôi cho mọi người”.
Tần Cao Văn lấy một nắm chìa khóa ra đưa cho chủ thầu, anh đã chuẩn bị cho mỗi người lao động làm việc ở đây một căn nhà.
Nếu sau này bọn họ đồng ý đi theo anh, mỗi người đều có thể an cư lạc nghiệp ở thành phố, nhưng vẫn có một số người chọn rời đi.
“Tôi đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người, mọi người cũng có thể đón người nhà của mình đến đây”.
Chủ thầu nhìn chằm chằm Tần Cao Văn, hồi lâu không nhúc nhích, vẻ mặt không thể tin nổi.
Anh ta dùng tay nhéo mạnh vào bắp đùi mình, cơn đau rõ rệt truyền tới, chứng tỏ anh ta không phải đang nằm mơ.
Chủ thầu lên tiếng hỏi: “Vì sao anh lại hào phóng với chúng tôi như vậy?”.
Anh ta thật sự không hiểu nổi, Tần Cao Văn làm vậy là vì nguyên nhân gì?
Tần Cao Văn hoàn toàn không xem bọn họ là công nhân dưới quyền anh.
Thậm chí có những ông chủ còn chẳng đối tốt với người thân của mình như vậy.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Tôi cũng giống các anh, cũng xuất thân từ nông thôn”.
Mọi người còn nghĩ tiếp theo Tần Cao Văn sẽ ba hoa khoác lác gì đó, nhưng anh lại không nói gì thêm nữa.
“Chỉ… chỉ thế thôi sao?”, chủ thầu vẫn cảm thấy khó tin.
“Lẽ nào lý do này chưa đủ sao?”.
Tất cả mọi người đều im lặng, không ai nói gì.
Nhiều người cảm động và vui mừng đến rơi nước mắt, bọn họ nhìn Tần Cao Văn, đều cúi người thật sâu trước anh.
Chủ thầu đi đến trước mặt Tần Cao Văn, nói: “Anh Tần, anh cứ yên tâm, sau này tôi sẽ giao cả tính mạng của tôi cho anh”.
“Tôi nữa!”.
“Tôi nữa!”.
…
Ai cũng tranh nhau đứng ra, không ai muốn làm rùa rụt đầu, tranh nhau bày tỏ lòng trung thành trước Tần Cao Văn.
Khi Tần Cao Văn dẫn bọn họ đến nơi ở, bọn họ lại càng há hốc miệng kinh ngạc.
Thật ra bọn họ không ôm hi vọng gì nhiều với căn nhà mà Tần Cao Văn mua cho, dù sao cũng là ông chủ sắp xếp, có thể vào ở đã là không tồi.
Nhưng độ sang trọng của nơi này vẫn vượt ngoài dự liệu của bọn họ, thậm chí còn sang hơn bất cứ căn nhà nào mà bọn họ từng thấy.
“Đây là món quà nho nhỏ tôi tặng mọi người, hi vọng mọi người sẽ thích”.
Bọn họ đâu chỉ là thích nơi này, mà đã yêu đến phát cuồng rồi.
Niềm cảm kích đối với Tần Cao Văn biến thành sùng bái, bọn họ càng hạ quyết tâm sau này sẽ vào sinh ra tử vì anh.
“Sau này, nếu mọi người muốn thì có thể đón người nhà của mình đến đây bất cứ lúc nào, chuyện này tôi không can thiệp”.
Nói xong, Tần Cao Văn xoay người rời đi.
…
Khi Mã Thiên Hạo quay về thế giới ngầm, hắn vô cùng sửng sốt.
Hắn không thể ngờ được mọi chuyện lại đi đến bước này.
Nhìn thi thể rải rác khắp nơi trong thế giới ngầm, Mã Thiên Hạo nôn khan một trận, những thứ đã ăn dường như đều bị nôn hết ra ngoài.
Mặc dù hắn đã vào sinh ra tử trên chiến trường, đã quen với cảnh lưỡi đao dính máu từ lâu, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ bị sốc đến vậy.
Những người chết ở trước mặt hắn đều là anh em tốt cùng vào sinh ra tử với hắn ngày xưa, mới hôm qua còn đang yên lành, chỉ chớp mắt đã biến thành thế này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Anh hai!”, ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.
Mã Thiên Hạo vội vàng quay người lại, phát hiện ra Giang Sơn đang chạy về phía hắn.
Vừa nhìn thấy Giang Sơn, Mã Thiên Hạo vô cùng kích động, vội vàng chạy tới ôm chặt lấy người anh em duy nhất còn sống.
Thiên Lôi tông sư đứng ở một bên, nhìn mọi thứ trước mắt mà không có cảm xúc gì.
Ông ta chỉ có tình cảm nhất định đối với Mã Thiên Long, dù gì đó cũng là đồ đệ của ông ta, còn những người vô tội đã chết này không liên quan gì đến ông ta.
“Rốt cuộc là chuyện gì đây?”, Mã Thiên Hạo chỉ vào những thi thể trên mặt đất, hỏi Giang Sơn.
Giang Sơn trả lời: “Mọi chuyện đều là do ông Hai gây ra”.
Sắc mặt Mã Thiên Hạo lập tức trở nên vô cùng khó coi, bọn họ không thù không oán với ông Hai, vì sao ông ta lại ra tay tàn ác như vậy?
Năm xưa, Mã Thiên Long còn sống, phái Thiên Long bọn họ có thể nói là tận tâm trung thành với ông Hai, ông ta muốn gì bọn họ cũng sẽ đáp ứng.
Kết quả, Mã Thiên Long vừa mất, ông Hai đã bỏ đá xuống giếng, qua cầu rút ván, đúng là quá đáng.
“Vậy làm sao cậu thoát được?”, Mã Thiên Hạo nhìn Giang Sơn, có chút tò mò.
Giang Sơn trả lời: “Là Tần Cao Văn đã cứu tôi”.
“Cậu nói gì?”.
Nghe câu trả lời của hắn, Mã Thiên Hạo cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
Kẻ gây nên bi kịch cho phái Thiên Long bọn họ chính là Tần Cao Văn.
Nếu không phải ngày ấy Tần Cao Văn quyết đấu với Mã Thiên Long, hơn nữa còn đánh bại Mã Thiên Long thì đã không có chuyện xảy ra tiếp sau đó.
Bây giờ Tần Cao Văn lại cứu Giang Sơn.
Đùa à?
Giang Sơn nghiêm túc nói: “Tôi biết anh không tin lời tôi nói, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, chính Tần Cao Văn đã cứu tôi”.
Sau đó, Giang Sơn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Mã Thiên Hạo.
Sau khi nghe hắn kể, vẻ mặt Mã Thiên Hạo lập tức trở nên nghiêm nghị, nói: “Ý cậu là, bây giờ cậu đã là đồ đệ của Tần Cao Văn?”.
“Không sai”, Giang Sơn thản nhiên thừa nhận chuyện này.
Rầm!
Mã Thiên Hạo đạp vào ngực Giang Sơn khiến hắn bay ra xa, va mạnh vào bức tường bên cạnh.
Chưa hết, Mã Thiên Hạo tiếp tục xông lên túm tóc hắn, hung hăng tát hắn hai bạt tai, mỗi cái tát đều dùng sức rất mạnh.
“Tên phản bội nhà mày!”, hắn chỉ tay vào Giang Sơn mắng chửi: “Mày dám phản bội lại phái Thiên Long?”.
Giang Sơn dựa người vào tường, từ đầu đến cuối không hề có ý phản kháng.
Hắn dùng tay lau vết máu bên khóe miệng, nói: “Anh hai, anh đừng ở đó tự lừa mình dối người nữa được không? Phái Thiên Long chúng ta đã bị hủy diệt từ lâu rồi”.
“Không, không thể nào!”.
Mã Thiên Hạo nghiến răng nghiến lợi, nói: “Phái Thiên Long bọn ta tuyệt đối không thể bị hủy diệt, mày bớt ở đó nói mấy lời sởn tóc gáy ấy đi.
Tao nói cho mà biết, nếu mày còn dám ăn nói bậy bạ, tao sẽ vặn đầu mày”.
“Những gì tôi nói đều là sự thật, rốt cuộc phái Thiên Long chúng ta có bị diệt hay chưa, anh hai còn không rõ hay sao?”.
Lúc này, Thiên Lôi tông sư mới lên tiếng: “Có cần tôi giúp cậu chặt đầu tên phản bội này xuống không?”.
Giang Sơn không phải người sợ chết, hắn nhắm mắt lại, nói: “Anh hai, nếu anh cố chấp như vậy thì anh cứ ra tay đi”..