Buổi tối, tại tư gia nhà họ Triệu, bốn con người đang cùng nhau ăn tối. Nhưng thật ra thì chỉ có một người đang ăn còn ba người kia thì chẳng thể chạm đũa vì thái độ lạ thường của cô gái nhỏ.
Nhật Nam, Nhật An và Hoàng Phong chăm chăm nhìn cô gái kia đầy khó hiểu. Lần đầu tiên trong bữa ăn không hề có lấy một món thịt mà Hiểu Minh thích nhưng cô vẫn ăn ngon lành một cách bình thường. Đã vậy thi thoảng còn tũm tĩm cười như kẻ ngốc.
Hoàng Phong vẫn nhìn cô đầy canh chừng, nhẹ quay sang hai người kia thì thào:
- Em thấy sợ quá!
- Anh cũng vậy! Thà con bé bực tức vì không có thịt anh còn đỡ lo hơn là như bây giờ. – Nhật An đồng tình, mắt vẫn chăm chăm nhìn cô.
- Ta có nên đưa con bé đến bệnh viện không? Anh thấy bất an quá. – Nhật Nam thành thật hỏi lại. Cô gái ngồi trước mặt họ bây giờ có còn là Hiểu Minh không vậy?
- Em ăn xong rồi!
Hiểu Minh đột ngột đứng dậy làm cả ba giật mình vội ngồi lại ngay ngắn. Cô vui vẻ mang bát đĩa của mình bỏ vào bồn rữa rồi mở tủ lạnh lấy một hộp kem màu xanh lục và đi ra ngoài.
Ba người họ vẫn liếc mắt nhìn Hiểu Minh quan sát cho đến khi cô ra hẳn phòng khách. Đồng loạt thở dài, ba người nhìn nhau đồng cảm “Con gái thật khó hiểu”.
Hiểu Minh ngồi xuống chiếc sofa sẫm màu đơn nhã, mắt không dứt khỏi màn hình tivi, thi thoảng còn nghiên mình cười ha hả vì hành động vui nhộn của hai con sâu trong Larva nhưng tay lại súc kem cho vào miệng liên hồi.
Bỗng một bàn tay to lớn giơ chiếc điện thoại trắng trước mặt cô, Nhật Nam nhìn cô cười hiền:
- Em có điện thoại này. Ăn ít kem thôi nhé, trời đang lạnh dần đấy.
- Vâng, em biết rồi. Vì giờ trời còn chưa lạnh lắm nên em sẽ cố ăn ăn thật nhiều cho đến khi trời lạnh buốt. – Hiểu Minh nhận lấy điện thoại, nhìn anh cười vui vẻ.
- Cái con bé này! Ăn ít thôi đó. – Nhật Nam nhẹ xoa đầu cô rồi đi lên tầng 2.
Hiểu Minh nhìn vào màn hình điện thoại. Là Minh Hạo gọi:
- Vâng, Hiểu Minh nghe đây.
- Em có chuyện gì vui sao? – Bên đầu kia vang lên tiếng nói trầm ấm.
- A, không có gì đâu. Tiền bối gọi em có chuyện gì sao?
- Em có đang bận gì không? Gặp anh một lúc được chứ?
- Vâng, em rãnh mà. Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?
- Anh đợi em ở cửa hàng tiện lợi ngoài đường lớn nhà em nhé?
- Vâng, em biết rồi.
Minh Hạo tắt máy, khẽ nhìn bầu trời đêm tối tăm qua lớp kình dày phía trước. Đẩy cửa xe màu xám bạc mạnh mẽ, anh bước ra ngoài trời lạnh và đi vào cửa hàng tiện lợi ấm áp trước mặt.
*** Trong một nhà hàng sang trọng với ánh nến lung linh lãng mạn và dàn nhạc cổ điển đang chơi một bản giao hưởng nhẹ nhàng, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu anh đào tao nhã nhẹ mĩm cười với người phục vụ:
- Cho tôi hỏi đã mấy giờ rồi vậy?
- Thưa cô, bây giờ là 20 giờ 3 phút.
Người phục vụ lịch thiệp trả lời rồi xoay người bước đi khi nhận được cái gật đầu từ cô gái trẻ. La Anh mĩm cười hài lòng, cần lấy áo khoác đứng dậy bước đi. Như vậy thì mẹ cô chẳng còn lí do gì để bắt ép cô nữa rồi. Do người đó đã không đến chứ không phải là cô dìm đạp hay đá động đến scandal của người ấy để người ta bỏ về nữa.
La Anh đã phải chịu điều này bao lâu rồi chứ? Mẹ cô đã nài ép cô đi xem mắt bao lần để chọn hôn phu nhưng lần nào cô cũng tìm đủ lí do không thích như ngoại hình, học vấn hay người đó đã có vài chuyện tai tiếng, dù có nhỏ đến đâu có cũng lùng sục ra được để kiếm cớ từ chối. Sau nhiều lần bị cô từ chối gặp mặt mẹ cô đã rút ra một điều, chỉ cần không cho cô biết tên thì dù có tai tiếng hay không cô cũng không thể nào phản đối gặp mặt. Và sự đáp trả của La Anh là điều tra về những người có khả năng lọt vào danh sách của mẹ cô và khi gặp nhau cô sẽ đá xoáy vào tai tiếng của người đó hay bóc trần điểm yếu của người ấy để gây mất thiện cảm mà từ bỏ chuyện hôn sự này.
Sau nhiều lần như vậy mẹ cô đã biết được nguyên do đến giờ bà vẫn chưa có con rể. Lần này bà lại tìm được một người vừa đẹp trai, học hành giỏi giang, cả thể thao cũng tốt và tất nhiên không có lấy một bất kì tai tiếng nào khi mẹ cô chỉ miêu tả chứ không dám cho biết tên vì sợ cô lại moi móc, cho người điều tra. Và bà cũng khẳng định luôn nếu La Anh còn có ý định nói chuyện không hay cho người ấy bỏ về thì việc cô tiếp tục làm ở phòng phát thanh sẽ chấm dứt.
La Anh cảm thấy hài lòng vì người hẹn gặp đã không đến. Nếu như người đó đến đây thì liệu… có khi nào tình cảm cô dành cho người ấy sẽ bị cuộc hôn nhân này chia cắt… dù chỉ là đơn phương nhưng cô vẫn sẽ đợi… đợi đến một ngày người ấy thật lòng yêu cô...
*** Hiểu Minh vẫy tay chào Minh Hạo khi thấy anh qua lớp cửa kính của cửa hàng. Anh vẫy tay lại với cô và dấu bảo cô vào đây. Hiểu Minh đẩy cửa bước vào, đi về chỗ Minh Hạo đang đứng, cô vui vẻ nhìn anh.
- Sao em lại mặc áo như thế, trời lạnh lắm đó. – Minh Hạo thấy cô chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng liền nhắc nhở.
Hiểu Minh cười trừ nhìn anh. Vì nghĩ gần nhà nên cô không lên phòng mà với ngay chiếc áo khoác trên giá đồ rồi đi luôn. Mà cô có thấy lạnh gì lắm đâu, hay do cô mới ăn kem xong nên mất đi chút cảm giác với cái lạnh rồi.
- Tiền bối chưa ăn tối sao? - Hiểu Minh nhìn ổ bánh mì trên tay Minh Hạo. Không lẽ là phần ăn thêm của bữa tối?
- Ừ, anh chưa ăn. Còn em chắc ăn tối rồi nhỉ?
- Vâng. À tiền bối đợi một lát nhé, em đi mua cái này đã.
Nói rồi cô đi về phía tủ đông lạnh của cửa hàng. Một lát sau, Hiểu Minh trở lại với một hộp kem và một hộp sữa. Cô lắc lắc hộp sữa rồi đưa cho anh:
- Tiền bối uống đi!
- Sao lại mua cho anh thế? Em không bỏ độc trong này đấy chứ? – Minh Hạo nhìn cô đầy ý cười.
- Người ta có lòng tốt mua cho mà còn nói vậy sao. Biết thế em đã chẳng mua cho anh rồi! – Hiểu Minh chu miệng, nhìn anh bằng ánh mắt hờn dỗi.
- Anh đùa thôi mà! Cảm ơn em.
- Cảm ơn gì chứ, tiền bối đãi em ăn mấy lần rồi còn gì, cái này có là gì đâu. - Hiểu Minh không nhìn anh, vừa nói vừa mở nắp hộp kem bạc hà và nhấm nháp.
- Anh đã bào là gọi “anh” bình thường thôi mà! – Minh Hạo hạ giọng nhìn cô khó chịu.
- Tại em quen miệng rồi nên chưa sửa được. – Hiểu Minh nhìn anh cười hì hì mong anh thông cảm.
- Được rồi, nhưng em phải sửa dần đi đó. Hai chúng ta cũng thân rồi mà em cứ gọi “tiền bối” hoài làm anh khó chịu đấy.
- Vâng, em biết rồi mà. Nhưng… hôm nay anh đi đâu mà mặc đồ đẹp vậy?
Hiểu Minh thắc mắc từ đầu đến giờ nhưng chưa dám hỏi. Minh Hạo mặc một bộ vest đen lịch thiệp và sang trọng, caravat cũng đen nốt nhưng được anh tháo hờ ra. Trông anh lúc này còn đẹp trai hơn bình thường nữa.
Minh Hạo nhìn cô cười hiền:
- Anh có hẹn gặp một người. Nhưng… vì em mà anh đã không đến đó và giờ anh cũng không thể về nhà.
Buổi tối, tại tư gia nhà họ Triệu, bốn con người đang cùng nhau ăn tối. Nhưng thật ra thì chỉ có một người đang ăn còn ba người kia thì chẳng thể chạm đũa vì thái độ lạ thường của cô gái nhỏ.
Nhật Nam, Nhật An và Hoàng Phong chăm chăm nhìn cô gái kia đầy khó hiểu. Lần đầu tiên trong bữa ăn không hề có lấy một món thịt mà Hiểu Minh thích nhưng cô vẫn ăn ngon lành một cách bình thường. Đã vậy thi thoảng còn tũm tĩm cười như kẻ ngốc.
Hoàng Phong vẫn nhìn cô đầy canh chừng, nhẹ quay sang hai người kia thì thào:
- Em thấy sợ quá!
- Anh cũng vậy! Thà con bé bực tức vì không có thịt anh còn đỡ lo hơn là như bây giờ. – Nhật An đồng tình, mắt vẫn chăm chăm nhìn cô.
- Ta có nên đưa con bé đến bệnh viện không? Anh thấy bất an quá. – Nhật Nam thành thật hỏi lại. Cô gái ngồi trước mặt họ bây giờ có còn là Hiểu Minh không vậy?
- Em ăn xong rồi!
Hiểu Minh đột ngột đứng dậy làm cả ba giật mình vội ngồi lại ngay ngắn. Cô vui vẻ mang bát đĩa của mình bỏ vào bồn rữa rồi mở tủ lạnh lấy một hộp kem màu xanh lục và đi ra ngoài.
Ba người họ vẫn liếc mắt nhìn Hiểu Minh quan sát cho đến khi cô ra hẳn phòng khách. Đồng loạt thở dài, ba người nhìn nhau đồng cảm “Con gái thật khó hiểu”.
Hiểu Minh ngồi xuống chiếc sofa sẫm màu đơn nhã, mắt không dứt khỏi màn hình tivi, thi thoảng còn nghiên mình cười ha hả vì hành động vui nhộn của hai con sâu trong Larva nhưng tay lại súc kem cho vào miệng liên hồi.
Bỗng một bàn tay to lớn giơ chiếc điện thoại trắng trước mặt cô, Nhật Nam nhìn cô cười hiền:
- Em có điện thoại này. Ăn ít kem thôi nhé, trời đang lạnh dần đấy.
- Vâng, em biết rồi. Vì giờ trời còn chưa lạnh lắm nên em sẽ cố ăn ăn thật nhiều cho đến khi trời lạnh buốt. – Hiểu Minh nhận lấy điện thoại, nhìn anh cười vui vẻ.
- Cái con bé này! Ăn ít thôi đó. – Nhật Nam nhẹ xoa đầu cô rồi đi lên tầng 2.
Hiểu Minh nhìn vào màn hình điện thoại. Là Minh Hạo gọi:
- Vâng, Hiểu Minh nghe đây.
- Em có chuyện gì vui sao? – Bên đầu kia vang lên tiếng nói trầm ấm.
- A, không có gì đâu. Tiền bối gọi em có chuyện gì sao?
- Em có đang bận gì không? Gặp anh một lúc được chứ?
- Vâng, em rãnh mà. Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?
- Anh đợi em ở cửa hàng tiện lợi ngoài đường lớn nhà em nhé?
- Vâng, em biết rồi.
Minh Hạo tắt máy, khẽ nhìn bầu trời đêm tối tăm qua lớp kình dày phía trước. Đẩy cửa xe màu xám bạc mạnh mẽ, anh bước ra ngoài trời lạnh và đi vào cửa hàng tiện lợi ấm áp trước mặt.
*** Trong một nhà hàng sang trọng với ánh nến lung linh lãng mạn và dàn nhạc cổ điển đang chơi một bản giao hưởng nhẹ nhàng, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu anh đào tao nhã nhẹ mĩm cười với người phục vụ:
- Cho tôi hỏi đã mấy giờ rồi vậy?
- Thưa cô, bây giờ là 20 giờ 3 phút.
Người phục vụ lịch thiệp trả lời rồi xoay người bước đi khi nhận được cái gật đầu từ cô gái trẻ. La Anh mĩm cười hài lòng, cần lấy áo khoác đứng dậy bước đi. Như vậy thì mẹ cô chẳng còn lí do gì để bắt ép cô nữa rồi. Do người đó đã không đến chứ không phải là cô dìm đạp hay đá động đến scandal của người ấy để người ta bỏ về nữa.
La Anh đã phải chịu điều này bao lâu rồi chứ? Mẹ cô đã nài ép cô đi xem mắt bao lần để chọn hôn phu nhưng lần nào cô cũng tìm đủ lí do không thích như ngoại hình, học vấn hay người đó đã có vài chuyện tai tiếng, dù có nhỏ đến đâu có cũng lùng sục ra được để kiếm cớ từ chối. Sau nhiều lần bị cô từ chối gặp mặt mẹ cô đã rút ra một điều, chỉ cần không cho cô biết tên thì dù có tai tiếng hay không cô cũng không thể nào phản đối gặp mặt. Và sự đáp trả của La Anh là điều tra về những người có khả năng lọt vào danh sách của mẹ cô và khi gặp nhau cô sẽ đá xoáy vào tai tiếng của người đó hay bóc trần điểm yếu của người ấy để gây mất thiện cảm mà từ bỏ chuyện hôn sự này.
Sau nhiều lần như vậy mẹ cô đã biết được nguyên do đến giờ bà vẫn chưa có con rể. Lần này bà lại tìm được một người vừa đẹp trai, học hành giỏi giang, cả thể thao cũng tốt và tất nhiên không có lấy một bất kì tai tiếng nào khi mẹ cô chỉ miêu tả chứ không dám cho biết tên vì sợ cô lại moi móc, cho người điều tra. Và bà cũng khẳng định luôn nếu La Anh còn có ý định nói chuyện không hay cho người ấy bỏ về thì việc cô tiếp tục làm ở phòng phát thanh sẽ chấm dứt.
La Anh cảm thấy hài lòng vì người hẹn gặp đã không đến. Nếu như người đó đến đây thì liệu… có khi nào tình cảm cô dành cho người ấy sẽ bị cuộc hôn nhân này chia cắt… dù chỉ là đơn phương nhưng cô vẫn sẽ đợi… đợi đến một ngày người ấy thật lòng yêu cô...
*** Hiểu Minh vẫy tay chào Minh Hạo khi thấy anh qua lớp cửa kính của cửa hàng. Anh vẫy tay lại với cô và dấu bảo cô vào đây. Hiểu Minh đẩy cửa bước vào, đi về chỗ Minh Hạo đang đứng, cô vui vẻ nhìn anh.
- Sao em lại mặc áo như thế, trời lạnh lắm đó. – Minh Hạo thấy cô chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng liền nhắc nhở.
Hiểu Minh cười trừ nhìn anh. Vì nghĩ gần nhà nên cô không lên phòng mà với ngay chiếc áo khoác trên giá đồ rồi đi luôn. Mà cô có thấy lạnh gì lắm đâu, hay do cô mới ăn kem xong nên mất đi chút cảm giác với cái lạnh rồi.
- Tiền bối chưa ăn tối sao? - Hiểu Minh nhìn ổ bánh mì trên tay Minh Hạo. Không lẽ là phần ăn thêm của bữa tối?
- Ừ, anh chưa ăn. Còn em chắc ăn tối rồi nhỉ?
- Vâng. À tiền bối đợi một lát nhé, em đi mua cái này đã.
Nói rồi cô đi về phía tủ đông lạnh của cửa hàng. Một lát sau, Hiểu Minh trở lại với một hộp kem và một hộp sữa. Cô lắc lắc hộp sữa rồi đưa cho anh:
- Tiền bối uống đi!
- Sao lại mua cho anh thế? Em không bỏ độc trong này đấy chứ? – Minh Hạo nhìn cô đầy ý cười.
- Người ta có lòng tốt mua cho mà còn nói vậy sao. Biết thế em đã chẳng mua cho anh rồi! – Hiểu Minh chu miệng, nhìn anh bằng ánh mắt hờn dỗi.
- Anh đùa thôi mà! Cảm ơn em.
- Cảm ơn gì chứ, tiền bối đãi em ăn mấy lần rồi còn gì, cái này có là gì đâu. - Hiểu Minh không nhìn anh, vừa nói vừa mở nắp hộp kem bạc hà và nhấm nháp.
- Anh đã bào là gọi “anh” bình thường thôi mà! – Minh Hạo hạ giọng nhìn cô khó chịu.
- Tại em quen miệng rồi nên chưa sửa được. – Hiểu Minh nhìn anh cười hì hì mong anh thông cảm.
- Được rồi, nhưng em phải sửa dần đi đó. Hai chúng ta cũng thân rồi mà em cứ gọi “tiền bối” hoài làm anh khó chịu đấy.
- Vâng, em biết rồi mà. Nhưng… hôm nay anh đi đâu mà mặc đồ đẹp vậy?
Hiểu Minh thắc mắc từ đầu đến giờ nhưng chưa dám hỏi. Minh Hạo mặc một bộ vest đen lịch thiệp và sang trọng, caravat cũng đen nốt nhưng được anh tháo hờ ra. Trông anh lúc này còn đẹp trai hơn bình thường nữa.
Minh Hạo nhìn cô cười hiền:
- Anh có hẹn gặp một người. Nhưng… vì em mà anh đã không đến đó và giờ anh cũng không thể về nhà.