Tình cảnh lúc này có chút kỳ quặc, hoàng đế ngồi ở chính điện, còn hồng y nữ tử, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi cười khanh khách đứng bên người hắn làm nũng. Lúc này mấy thần tử đều đã ngồi, Lạc Trần thì ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí đầu tiên bên phải hoàng đế.
Hoàng đế dường như cũng không để ý đến nữ tử đang náo loạn kia, để nàng làm nũng xong thì vỗ nhẹ lên người nàng, nói: “Phụ hoàng đang có chút việc, con tự mình chơi một lát, phụ hoàng sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn cho con, thế nào?”
Nữ tử này khẽ bĩu môi, bắt chước hoàng đế gật đầu nói: “Được, hôm nay con sẽ đợi thịnh yến của người”.
Hoàng đế gật đầu cười đáp ứng nàng. Lúc này nữ tử mới mới rời đi, mà nàng như cũ không kiêng dè gì nhảy xuống bậc thang, lúc đi qua trước mặt Lạc Trần còn ngừng lại một chút, sau đó mới vui vẻ chạy ra ngoài.
Hoàng đễ nhìn bóng nàng khuất sau cửa, mới nhìn mọi người nói: “Đứa nhỏ này bị ta nuông chiều rồi. Chúng ra tiếp tục nói tiếp vấn đề vừa rồi….”
Vì thế đám đại thần lại thảo luận một lúc lâu, ta lại trốn trong túi hương ngủ. Lúc tỉnh lại thì cảm giác Lạc Trần đang đi trên đường, hắn bước chân ổn định, ta còn cảm nhận được gió thổi, cho nên liền tỉnh giấc, tiếp đó ẩn thân chạy ra túi hương ngắm phong cảnh hoàng cung. Hoàng đế trần gian thật biết hưởng thụ, hoa viên thôi mà cũng lớn như vậy, Lạc Trần phải đi một lúc lâu mới ra được cung. Cũng may cảnh sắc rất đẹp, tiểu bồ đề ta ngắm cũng đỡ buồn mắt.
“Lạc đại nhân xin dừng bước”.
Lúc này bỗng có tiếng gọi Lạc Trần, hắn dừng lại thì thấy một cung nhân hành lễ với hắn.
“Lạc đại nhân, Hoàng Thượng cho mời”. Cung nhân cúi đầu nói.
Lạc Trần gật đầu: “Xin dẫn đường”.
Cung nhân kia lại hướng tới Lạc Trần, hơi cúi người, rồi sau đó xoay người dẫn đường. Mà ta cũng không muốn tiếp tục ở trong túi hương nữa, nên cũng cứ vậy mà đi. Đường trong vườn này quanh co phức tạp, sau cùng mới tới một cung điện.
Cung điện này không tính là to, nhưng cũng rất lộng lẫy. Còn chưa tiến vào, bỗng nghe tiếng hát từ bên trong truyền ra ngoài, âm thanh này tuy là của nữ tử, nhưng cũng không nhẹ nhàng tinh tế, mà vui vẻ trong sáng. Như minh hỏa, như lửa cháy.
Đến khi bước vào trong điện, mới biết giọng hát này không ai khác là của hồng y công chúa vừa rồi ở bên cạnh hoàng đế.
Cung nhân hướng về phía hoàng đế thông báo, Lạc Trần liền bước tới trước mặt hai người bọn họ rồi hành lễ, hoàng đế gật đầu cười, lại ban chỗ ngồi cho Lạc Trần.
Hồng y công chúa kia vẫn không dừng lại, vẫn hát, một lúc sau còn nhảy lên, đùa cho hoàng đế vui.
Ta nhìn xung quanh, lúc này ngoài hai người bọn họ cùng mấy cung nữ gảy đàn đánh trống ra thì không còn ai khác, vì sao hoàng đế chỉ cho người đi gọi mỗi Lạc Trần, cố ý gọi hắn đến đây làm gì?
“Phụ hoàng, con hát như thế nào?” Hồng y công chúa cuối cùng cũng ngừng lại, liền chạy đến trước mặt hoàng đế làm nũng.
Hoàng đế cười vô cùng thoải mái, gật đầu nói: “Tiếng ca của Tiêu nhi vẫn là hay nhất. Còn trong sáng hơn nữ tử dịu dàng, tình cảm hơn nam tử nhu tình. Tiếng ca của con rất hợp với điệu nhảy kia… Sau này ai lấy được con thì đúng là có phúc”.
Lúc hoàng đế nói câu này không biết là vô tình hay cố ý liếc sang bên này nhìn Lạc Trần.
Ta kinh hãi, hắn định….không phải là muốn Lạc Trần làm phò mã chứ??? Ta ở một bên sốt ruột giậm chân, nhất thời không có biện pháp gì.
Ngay lúc ta đang sốt ruột, công chúa kia đi tới trước mặt Lạc Trần, cười nói: “Vị này chính là Lạc Trần công tử?”
Công chúa tới đây, Lạc Trần đương nhiên cũng không thể ngồi, hắn cũng đứng dậy cúi người xuống đáp: “Đúng vậy. Vi thần tham kiến công chúa Tiêu Nhược”.
Tiêu Nhạc cười tươi: “Ngươi cũng là người thú vị đấy”.
Nói rồi lại nhìn hoàng đế, “Phụ hoàng, con đã sớm nghe danh của Lạc Trần công tử tuổi trẻ tài cao, tài mạo song toàn, hiện giờ đúng là thấy không giống người bình thường”.
Hoàng đế cũng gật đầu đồng ý, đi tới nói: “Đó là đương nhiên”.
Tiêu Nhược lại nhìn về phía Lạc Trần, “Vậy không bằng ngươi làm phò mã của ta đi”.
Hoàng đế cười ha ha, “Tiểu nha đầu này, càng ngày càng không biết e lệ”.
Tiêu Nhược vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Trần, dõng dạc nói: “Nước phù sa không lưu ngoại nhân điền, qua thôn này không nhà trọ đâu”
Hoàng đế cười, hướng tới Lạc Trần nói: “Nếu Tiêu Nhược đã nói vậy, Lạc Trần cũng là người trẫm hạ ý chọn, không bằng lúc này trẫm tuyên chỉ luôn”.
Ta hoảng sợ, sốt ruột đến mức thiếu chút nữa làm phép đưa Lạc Trần đi. Lúc này hắn mới nhàn nhạt nói: “Vi thần tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn ý tốt của công chúa, Chỉ là mong Hoàng Thượng, công chúa thứ vi thần vô phúc không được hưởng….”
—- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —-
—- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —-
(1) Câu gốc là “肥水不流外人田, 过了这村儿没这店儿了”. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, dù sao cái thôn ngày cũng không có phòng trọ/cửa hàng mà. ý bảo làm lợi thì làm cho người quen chứ tội gì phải làm lợi cho người khác. ví dụ là đi du lịch mà đứa bạn chỗ đó có mở khách sạn thì thà thuê phòng nhà nó còn hơn thuê chỗ khác.
Tình cảnh lúc này có chút kỳ quặc, hoàng đế ngồi ở chính điện, còn hồng y nữ tử, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi cười khanh khách đứng bên người hắn làm nũng. Lúc này mấy thần tử đều đã ngồi, Lạc Trần thì ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí đầu tiên bên phải hoàng đế.
Hoàng đế dường như cũng không để ý đến nữ tử đang náo loạn kia, để nàng làm nũng xong thì vỗ nhẹ lên người nàng, nói: “Phụ hoàng đang có chút việc, con tự mình chơi một lát, phụ hoàng sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn cho con, thế nào?”
Nữ tử này khẽ bĩu môi, bắt chước hoàng đế gật đầu nói: “Được, hôm nay con sẽ đợi thịnh yến của người”.
Hoàng đế gật đầu cười đáp ứng nàng. Lúc này nữ tử mới mới rời đi, mà nàng như cũ không kiêng dè gì nhảy xuống bậc thang, lúc đi qua trước mặt Lạc Trần còn ngừng lại một chút, sau đó mới vui vẻ chạy ra ngoài.
Hoàng đễ nhìn bóng nàng khuất sau cửa, mới nhìn mọi người nói: “Đứa nhỏ này bị ta nuông chiều rồi. Chúng ra tiếp tục nói tiếp vấn đề vừa rồi….”
Vì thế đám đại thần lại thảo luận một lúc lâu, ta lại trốn trong túi hương ngủ. Lúc tỉnh lại thì cảm giác Lạc Trần đang đi trên đường, hắn bước chân ổn định, ta còn cảm nhận được gió thổi, cho nên liền tỉnh giấc, tiếp đó ẩn thân chạy ra túi hương ngắm phong cảnh hoàng cung. Hoàng đế trần gian thật biết hưởng thụ, hoa viên thôi mà cũng lớn như vậy, Lạc Trần phải đi một lúc lâu mới ra được cung. Cũng may cảnh sắc rất đẹp, tiểu bồ đề ta ngắm cũng đỡ buồn mắt.
“Lạc đại nhân xin dừng bước”.
Lúc này bỗng có tiếng gọi Lạc Trần, hắn dừng lại thì thấy một cung nhân hành lễ với hắn.
“Lạc đại nhân, Hoàng Thượng cho mời”. Cung nhân cúi đầu nói.
Lạc Trần gật đầu: “Xin dẫn đường”.
Cung nhân kia lại hướng tới Lạc Trần, hơi cúi người, rồi sau đó xoay người dẫn đường. Mà ta cũng không muốn tiếp tục ở trong túi hương nữa, nên cũng cứ vậy mà đi. Đường trong vườn này quanh co phức tạp, sau cùng mới tới một cung điện.
Cung điện này không tính là to, nhưng cũng rất lộng lẫy. Còn chưa tiến vào, bỗng nghe tiếng hát từ bên trong truyền ra ngoài, âm thanh này tuy là của nữ tử, nhưng cũng không nhẹ nhàng tinh tế, mà vui vẻ trong sáng. Như minh hỏa, như lửa cháy.
Đến khi bước vào trong điện, mới biết giọng hát này không ai khác là của hồng y công chúa vừa rồi ở bên cạnh hoàng đế.
Cung nhân hướng về phía hoàng đế thông báo, Lạc Trần liền bước tới trước mặt hai người bọn họ rồi hành lễ, hoàng đế gật đầu cười, lại ban chỗ ngồi cho Lạc Trần.
Hồng y công chúa kia vẫn không dừng lại, vẫn hát, một lúc sau còn nhảy lên, đùa cho hoàng đế vui.
Ta nhìn xung quanh, lúc này ngoài hai người bọn họ cùng mấy cung nữ gảy đàn đánh trống ra thì không còn ai khác, vì sao hoàng đế chỉ cho người đi gọi mỗi Lạc Trần, cố ý gọi hắn đến đây làm gì?
“Phụ hoàng, con hát như thế nào?” Hồng y công chúa cuối cùng cũng ngừng lại, liền chạy đến trước mặt hoàng đế làm nũng.
Hoàng đế cười vô cùng thoải mái, gật đầu nói: “Tiếng ca của Tiêu nhi vẫn là hay nhất. Còn trong sáng hơn nữ tử dịu dàng, tình cảm hơn nam tử nhu tình. Tiếng ca của con rất hợp với điệu nhảy kia… Sau này ai lấy được con thì đúng là có phúc”.
Lúc hoàng đế nói câu này không biết là vô tình hay cố ý liếc sang bên này nhìn Lạc Trần.
Ta kinh hãi, hắn định….không phải là muốn Lạc Trần làm phò mã chứ??? Ta ở một bên sốt ruột giậm chân, nhất thời không có biện pháp gì.
Ngay lúc ta đang sốt ruột, công chúa kia đi tới trước mặt Lạc Trần, cười nói: “Vị này chính là Lạc Trần công tử?”
Công chúa tới đây, Lạc Trần đương nhiên cũng không thể ngồi, hắn cũng đứng dậy cúi người xuống đáp: “Đúng vậy. Vi thần tham kiến công chúa Tiêu Nhược”.
Tiêu Nhạc cười tươi: “Ngươi cũng là người thú vị đấy”.
Nói rồi lại nhìn hoàng đế, “Phụ hoàng, con đã sớm nghe danh của Lạc Trần công tử tuổi trẻ tài cao, tài mạo song toàn, hiện giờ đúng là thấy không giống người bình thường”.
Hoàng đế cũng gật đầu đồng ý, đi tới nói: “Đó là đương nhiên”.
Tiêu Nhược lại nhìn về phía Lạc Trần, “Vậy không bằng ngươi làm phò mã của ta đi”.
Hoàng đế cười ha ha, “Tiểu nha đầu này, càng ngày càng không biết e lệ”.
Tiêu Nhược vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Trần, dõng dạc nói: “Nước phù sa không lưu ngoại nhân điền, qua thôn này không nhà trọ đâu”
Hoàng đế cười, hướng tới Lạc Trần nói: “Nếu Tiêu Nhược đã nói vậy, Lạc Trần cũng là người trẫm hạ ý chọn, không bằng lúc này trẫm tuyên chỉ luôn”.
Ta hoảng sợ, sốt ruột đến mức thiếu chút nữa làm phép đưa Lạc Trần đi. Lúc này hắn mới nhàn nhạt nói: “Vi thần tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn ý tốt của công chúa, Chỉ là mong Hoàng Thượng, công chúa thứ vi thần vô phúc không được hưởng….”
—- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —-
—- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —-
() Câu gốc là “肥水不流外人田, 过了这村儿没这店儿了”. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, dù sao cái thôn ngày cũng không có phòng trọ/cửa hàng mà. ý bảo làm lợi thì làm cho người quen chứ tội gì phải làm lợi cho người khác. ví dụ là đi du lịch mà đứa bạn chỗ đó có mở khách sạn thì thà thuê phòng nhà nó còn hơn thuê chỗ khác.