Người thứ hai vào điện chính là Lạc Trần. Lúc vào trong, nhìn thấy ta đã đứng sẵn đó, trong mắt Lạc Trần có chút kinh ngạc, nhưng biểu cảm đó chỉ diễn ra trong chớp mắt. Hắn hành lễ trước mặt các vị trưởng lão, rồi cũng trải qua quá trình “bị tranh giành” như vậy. Cuối cùng, Lạc Trần chọn lão tiền bối mặc áo vàng.
Sau đó cũng có mấy người nữa vào điện, nhưng số lượng không nhiều. Ta tưởng như thế là xong rồi, không ngờ tiếp đó lại có một đám tiểu tử tới. Tuy đám trẻ này cũng phải trải qua thử thách mới tới được đây nhưng bọn chúng hiện tại vẫn chưa thể bái các vị trưởng lão làm sư phụ, chỉ có thể nhận mấy đệ tử trong Càn Khôn giáo là sư phụ.
Đợi cho mọi việc kết thúc thì trờ cũng đã chạng vạng tối. Trong Càn Khôn giáo bắt đầu tổ chức thịnh yến chào đón các đệ tử mới.
Yến hội rất phong phú, cũng rất náo nhiệt, các nhóm đệ tử làm quen với nhau. Nhưng ta cảm thấy rất trơ trọi, bởi vì chỗ của ta chỉ có mỗi Nam Cung Ngự Thiên, còn cách chỗ của Lạc Trần khá xa.
Có lẽ Nam Cung Ngự Thiên thấy ta chán chường, liền kéo ta ra khỏi Càn Khôn điện.
Sau khi đi khỏi, hắn dẫn ta ra sau núi. Phía sau núi có một cây cầu, khung cảnh chỉ có núi nối tiếp núi. Qua cầu, đi thêm một lúc nữa thì tới được một khu vườn, tên của khu vườn này là “Ngự Thiên Viên“. Ta liếc một cái về phía Nam Cung Ngự Thiên, đúng là cái đồ tự đại, còn đặt tên nơi này theo tên mình.
Nam Cung Ngự Thiên dường như đọc được suy nghĩ của ta, hắn nghiêng mặt nhìn ta cười, “Tiểu Linh Nhược có phải đang nghĩ ta là kẻ tự đại, lại có thể dùng tên mình đặt tên cho chỗ này?”
Từ hừ một cái, quay đầu không thèm nhìn hắn.
Nam Cung Ngự Thiên thở dài, “Có điều ngươi nghĩ nhầm rồi, tên vườn này không phải do ta đặt, mà ngược lại, tên ta được đặt theo tên chỗ này“.
“Hả? Ngươi được sinh ra ở đây sao?”
Nam Cung Ngự Thiên lắc đầu, kéo ta vào trong, vừa đi vừa nói: “Ta không sinh ra ở đây, nhưng từ nhỏ đã rất quen thuộc nơi này. Chúng ta không phải tự dưng có thể làm chức tế ti, mà là do người khác chọn. Tộc Nam Cung từ trước đến nay biết làm huyền thuật, cho nên luôn được chọn làm tế ti. Vườn này từ khi Càn Khôn giáo ra đời đã có sẵn, đây là chỗ ở của tộc Nam Cung, sau này Càn Khôn giáo cũng ở chỗ này luôn“.
Ta gật đầu, nhưng cũng không hiểu lời hắn nói lắm.
Tiếp tục nhìn quang cảnh trong vườn, mà nói “vườn” thì đúng là có chút sỉ nhục nơi này, đây có thể coi như cung điện đó! Tuy đang là ban đêm, nhưng xung quanh đều được thắp nến. Ngẩng đầu nhìn lên, lầu, đài, các ở xung quanh, cây cầu dài nằm vắt ngang, quay lưng về phía hành lang, mái hiên cao, dáng hình mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng, bao quanh là hương thơm mát, thật đúng là tiên cảnh!
“Vườn này thực sự...” Ta nhìn có chút giật mình sửng sốt, không ngờ dưới trần gian lại có chỗ đẹp như vậy, “...Thực sự rất nguy nga tráng lệ“.
“Ngươi thích sao?”
“Ừm...Rất đẹp!”
“Sau này ngươi ở đây đi!” Nam Cung Ngự Thiên nói xong liền kéo ta xuyên qua hành lang khúc khuỷu, lại đi qua một cây cầu bằng đá, rồi đi qua rừng trúc, cuối cùng cũng tới một nơi.
Điện này không to bằng Càn Khôn điện, kiến chúc có chút mờ ảo. Mái hiên khom khom, chuôn gió treo phía trên vang lên âm thanh kết hợp cùng tiếng nước chảy róc rách, bên cạnh còn có tòa lầu cao năm tầng. Lầu, điện ở đây đều hướng mặt với hồ lớn, lại bị cây rừng che lấp, mặt hồ lại dâng lên nhiều tầng sương mù, khiến người ta nhìn vào có cảm giác như mình đang trong ảo mộng vậy.
“Hồ này gọi là hồ Lưu Thương, lầu kia là Ngự Thiên các, chỗ điện bên đó là tẩm điện của ta, gọi là Khuynh Phàm. Sau này ngươi ở lại Thiên điện. Đệ tử thì không có hạ nhân hầu hạ đâu, nên nếu có việc gì cứ trực tiếp nói thẳng với ta“.
Ta gật gật đầu, sau đó cùng hắn vào trong điện Khuynh Phàm.
Người thứ hai vào điện chính là Lạc Trần. Lúc vào trong, nhìn thấy ta đã đứng sẵn đó, trong mắt Lạc Trần có chút kinh ngạc, nhưng biểu cảm đó chỉ diễn ra trong chớp mắt. Hắn hành lễ trước mặt các vị trưởng lão, rồi cũng trải qua quá trình “bị tranh giành” như vậy. Cuối cùng, Lạc Trần chọn lão tiền bối mặc áo vàng.
Sau đó cũng có mấy người nữa vào điện, nhưng số lượng không nhiều. Ta tưởng như thế là xong rồi, không ngờ tiếp đó lại có một đám tiểu tử tới. Tuy đám trẻ này cũng phải trải qua thử thách mới tới được đây nhưng bọn chúng hiện tại vẫn chưa thể bái các vị trưởng lão làm sư phụ, chỉ có thể nhận mấy đệ tử trong Càn Khôn giáo là sư phụ.
Đợi cho mọi việc kết thúc thì trờ cũng đã chạng vạng tối. Trong Càn Khôn giáo bắt đầu tổ chức thịnh yến chào đón các đệ tử mới.
Yến hội rất phong phú, cũng rất náo nhiệt, các nhóm đệ tử làm quen với nhau. Nhưng ta cảm thấy rất trơ trọi, bởi vì chỗ của ta chỉ có mỗi Nam Cung Ngự Thiên, còn cách chỗ của Lạc Trần khá xa.
Có lẽ Nam Cung Ngự Thiên thấy ta chán chường, liền kéo ta ra khỏi Càn Khôn điện.
Sau khi đi khỏi, hắn dẫn ta ra sau núi. Phía sau núi có một cây cầu, khung cảnh chỉ có núi nối tiếp núi. Qua cầu, đi thêm một lúc nữa thì tới được một khu vườn, tên của khu vườn này là “Ngự Thiên Viên“. Ta liếc một cái về phía Nam Cung Ngự Thiên, đúng là cái đồ tự đại, còn đặt tên nơi này theo tên mình.
Nam Cung Ngự Thiên dường như đọc được suy nghĩ của ta, hắn nghiêng mặt nhìn ta cười, “Tiểu Linh Nhược có phải đang nghĩ ta là kẻ tự đại, lại có thể dùng tên mình đặt tên cho chỗ này?”
Từ hừ một cái, quay đầu không thèm nhìn hắn.
Nam Cung Ngự Thiên thở dài, “Có điều ngươi nghĩ nhầm rồi, tên vườn này không phải do ta đặt, mà ngược lại, tên ta được đặt theo tên chỗ này“.
“Hả? Ngươi được sinh ra ở đây sao?”
Nam Cung Ngự Thiên lắc đầu, kéo ta vào trong, vừa đi vừa nói: “Ta không sinh ra ở đây, nhưng từ nhỏ đã rất quen thuộc nơi này. Chúng ta không phải tự dưng có thể làm chức tế ti, mà là do người khác chọn. Tộc Nam Cung từ trước đến nay biết làm huyền thuật, cho nên luôn được chọn làm tế ti. Vườn này từ khi Càn Khôn giáo ra đời đã có sẵn, đây là chỗ ở của tộc Nam Cung, sau này Càn Khôn giáo cũng ở chỗ này luôn“.
Ta gật đầu, nhưng cũng không hiểu lời hắn nói lắm.
Tiếp tục nhìn quang cảnh trong vườn, mà nói “vườn” thì đúng là có chút sỉ nhục nơi này, đây có thể coi như cung điện đó! Tuy đang là ban đêm, nhưng xung quanh đều được thắp nến. Ngẩng đầu nhìn lên, lầu, đài, các ở xung quanh, cây cầu dài nằm vắt ngang, quay lưng về phía hành lang, mái hiên cao, dáng hình mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng, bao quanh là hương thơm mát, thật đúng là tiên cảnh!
“Vườn này thực sự...” Ta nhìn có chút giật mình sửng sốt, không ngờ dưới trần gian lại có chỗ đẹp như vậy, “...Thực sự rất nguy nga tráng lệ“.
“Ngươi thích sao?”
“Ừm...Rất đẹp!”
“Sau này ngươi ở đây đi!” Nam Cung Ngự Thiên nói xong liền kéo ta xuyên qua hành lang khúc khuỷu, lại đi qua một cây cầu bằng đá, rồi đi qua rừng trúc, cuối cùng cũng tới một nơi.
Điện này không to bằng Càn Khôn điện, kiến chúc có chút mờ ảo. Mái hiên khom khom, chuôn gió treo phía trên vang lên âm thanh kết hợp cùng tiếng nước chảy róc rách, bên cạnh còn có tòa lầu cao năm tầng. Lầu, điện ở đây đều hướng mặt với hồ lớn, lại bị cây rừng che lấp, mặt hồ lại dâng lên nhiều tầng sương mù, khiến người ta nhìn vào có cảm giác như mình đang trong ảo mộng vậy.
“Hồ này gọi là hồ Lưu Thương, lầu kia là Ngự Thiên các, chỗ điện bên đó là tẩm điện của ta, gọi là Khuynh Phàm. Sau này ngươi ở lại Thiên điện. Đệ tử thì không có hạ nhân hầu hạ đâu, nên nếu có việc gì cứ trực tiếp nói thẳng với ta“.
Ta gật gật đầu, sau đó cùng hắn vào trong điện Khuynh Phàm.