Ta bất giác nuốt nước bọt, gượng gạo gật đầu.
“Ngươi đã sinh chấp niệm rồi! Không đi tìm người trong lòng đi, lại chạy tới hoang vu chi cảnh làm gì?”
Ta vội quỳ xuống, “Tôn thượng! Linh Nhược có việc muốn nhờ người!”
Phùng Cơ thở dài, vội nói, “Tiểu Phật tử nhà ngươi làm càn quá rồi!”
Cũng may Tôn thượng lão nhân hắn không tức giận, chỉ nhàn nhạt cười, “Nghĩ cũng phải! Nếu không có việc muốn nhờ thì ngươi cần gì phải chạy tới đây“. Hắn phất tay đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ ta, “Linh Nhược...Linh Nhược. Cái tên cũng hay đấy! Tính ra ta với ngươi cũng là đồng môn, gặp nhau ở hoang vu chi cảnh xem ra cũng có duyên phận, ngươi nói đi, muốn nhờ ta cái gì?”
Ta nghĩ thầm, quả nhiên người này là Không Giới.
Ta ngẩng đầu lên đã thấy hắn đứng ngay trước mặt mình, đang cúi đầu xuống nhìn ta.
“Ta muốn xin người chỉ cho ta cách sử dụng thuật niết bàn“.
Không Giới híp mắt lại, sau đó ngồi xổm xuống nhìn ta nói, “Ngươi muốn dùng nó để cứu người trong lòng?”
Ta gật gật đầu, “Phải, hắn bị người ta dùng chủy thủ Thanh Yểm ám sát, hiện giờ đã hồn phi phách tán...”
Nói đến đây, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Không Giới gật đầu cười cười, “Vậy người trong lòng của ngươi cũng không đơn giản đâu, hắn là người trên thiên giới?”
“Bọn họ gọi hắn là Xuyên Huyền, nhưng ta chỉ biết đến thân phận của hắn khi lịch kiếp ở nhân gian, tên là Lạc Trần“.
“Hóa ra là Thiên tôn đại nhân. Cũng may tiểu Phật tử ngươi không thích nhầm người. Nếu hắn là phàm nhân, ta thật sự cũng lười cứu...” Nói xong hắn đưa tay mò mò người ta, “Trên người ngươi mang theo cái gì vậy?”
Trên người ta cũng chỉ có hộp gỗ Nam Cung đưa cho mà thôi. Ta liền lôi ra đưa cho hắn.
“Người nói tới cái này sao? Đây là do sư phụ trên nhân gian đưa cho ta để phòng thân“.
“Sư phụ trên nhân gian?” Không Giới nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, vẻ mặt đăm chiêu.
Một lúc sau hắn mới nói tiếp, “Thuật niết bàn không đơn giản, phải tiêu hao rất nhiều tu vi mới có thể ngưng tụ lại hồn phách, đến lúc đó ta ắt sẽ phải tiêu hao rất nhiều công phu...”
Ta vội dập đầu, “Chỉ cần Tôn thượng cứu được hắn, Linh Nhược nguyện dốc sức vì người“.
Không Giới gật gật đầu, “Ngươi quyết định rồi chứ?”
“Vâng!”
“Tốt lắm, vậy sau khi trở về, ngươi phải ở lại hoang vu chi cảnh, gả cho một người khác, bằng lòng không?”
Ta có chút giật mình… Vĩnh viễn ở lại hoang vu chi cảnh, chuyện này thì có thể, dù sao ta cũng không còn chốn dung thân nữa, mà hoang vu chi cảnh lại là chỗ duy nhất ta có thể ở. Nhưng...gả cho người khác...
“Ngươi không cần lo lắng, người đó ngươi cũng quen. Hơn nữa Xuyên Huyền cũng không phải là người Phật giới, lúc sống lại nhất định sẽ quên đi kí ức trước kia, đương nhiên hắn cũng sẽ quên luôn cả ngươi!”
Ta khẽ cắn môi, chỉ cần hắn có thể sống lại thì thế nào cũng được, thế là ta liền đáp ứng yêu cầu của Không Giới.
“Tốt lắm!” Không Giới gật đầu.
Tiếp đó hắn xòe bàn tay ra, lòng bàn tay bỗng xuất hiện một trụy điếu ngọc lưu ly màu vàng.
“Cái này là dùng hồn phách của phượng hoàng Kim Vũ tụ thành. Ngươi đeo nó lên tai, sau đó đi tìm hồn phách thất lạc của Xuyên Huyền, bỏ nó vào đây. Sau khi tìm đủ rồi thì ta sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào“. Hắn lôi tiếp từ trong ngực ra một túi gấm, “Ngươi cầm túi gấm này đi! Tuy giờ ngươi vẫn là Phật tử, nhưng không lâu nữa rồi sẽ bị mất hết linh lực, đến lúc đó thứ trong túi gấm có thể giúp ngươi“.
Ta nhận lấy rồi tạ ơn hắn.
“Khoan đã!”, Không Giới gọi ta lại, “Phượng hoàng tính tình ác liệt, rất khó phục tùng. Cho nên khi ngươi tìm đủ ba hồn rồi thì hãy dùng ba ngọn chân hỏa đốt chung hồn phách của Xuyên Huyền và phượng hoàng ở trong hoa tai, cho đến khi hai bên hợp thể, Xuyên Huyền mới có thể dựa vào sức mạnh của phượng hoàng này để niết bàn. Còn nữa đó là, hiện giờ ngươi đã là người của hoang vu chi cảnh, cho nên chuyện này không được nói cho người khác biết, nhất là người trên Thiên giới, nếu không ta cam đoan ngươi sẽ không bao giờ gặp được hắn nữa“.
“Linh Nhược đã biết, đa tạ Tôn thượng“.
Không Giới gật đầu, “Mau đi đi! Ba hồn của hắn đang ở một nơi cũng dễ tìm, nếu ta nhớ không nhầm thì Xuyên Huyền thiên tôn sinh ra ở Hư Lam Sơn trên Thiên giới, ngươi cứ tới đó mà tìm“.
Ta lại nói tạ ơn rồi mới rời đi.
Phùng Cơ đưa ta ra khỏi hoang vu chi cảnh, dặn dò ta mấy câu rồi mới rời đi.
Ta cầm túi gấm, ước chừng mình cũng còn không đến một tháng nữa sẽ bị hóa thành du hồn, đến lúc đó tu vi linh lực cũng bị mất hết, nhất định tìm sẽ rất khó, ba mươi ngày này ta phải tận lực tìm được.
Không Giới nói Xuyên Huyền sinh ra ở Hư Lam Sơn, nhưng ta cũng không biết chỗ đó ở đâu, trước hết cứ phải lên Thiên giới đã.
Lấy hai nghìn năm tu vi của ta miễn cưỡng hóa thành một tiểu tiên cũng vẫn có thể, vì thế ta liền thay đổi y phục trà trộn lên đó.
Có điều ta tới cũng thật không đúng lúc. Trên đây đang tổ chúc yến hội náo nhiệt. Ta tùy tiện hỏi một tiểu tiên nga, nàng ta cũng rất thân thiện, nói cho ta biết mọi chuyện.
“Cách đây không lâu, một thiên tôn lịch kiếp sắp trở về thì lại bị Lê Túc dùng chủy thủ Thanh Yểm ám sát, mọi người đều cảm thấy rất đau xót. Bây giờ vị trí của Thiên tôn đó đang để trống, cho nên Thiên đế tổ chức buổi tiên yến này, thứ nhất là để tưởng niệm vị Thiên tôn kia, thứ hai cũng là để tìm một người thích hợp để lấp vị trí đó“.
Ta gật đầu, “Bảo sao không khí náo nhiệt như thế!”
“Đúng vậy...” Tiểu tiên nga thở dài, “Nhưng sao ngươi ngay chuyện này cũng không biết thế? Cả Thiên giới đều biết mà. Hôm nay thần tiên khắp mọi nơi đều quy tụ tại đây, ngươi là tiên nữ ở đâu? Hình như đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì phải?”
“Ta...Ta là tiên nữ mới lịch kiếp, vừa được thăng chức xong. Thấy nơi này náo nhiệt nên mới tò mò đến xem, không nghĩ là đến đúng vào lúc này“.
Tiểu tiên nga không nghi ngờ gì nữa, cười nói, “Đúng vậy! Ngươi đến đúng lúc lắm...” Nói xong nàng ta lại thở dài, “Có điều thời điểm này cũng không có chuyện gì hay ho cả! Nếu ngươi đến sớm hơn một chút thì đã có thể gặp được mỹ nhân đẹp nhất trên Thiên giới rồi“.
“Là ai thế?”
“Đương nhiên là Xuyên Huyền Thiên tôn rồi!”
Từ này dùng cho Lạc Trần có chút...Aiz, “mỹ nhân đẹp nhất“...
“Thiên tôn rõ ràng là nam mà“.
“Nam thì sao chứ? Trên Thiên giới nam nữ rất nhiều, ai cũng đều thích ngài ấy, có điều Thiên tôn không thường qua lại với người khác, duy chỉ có Khuynh Nhan thần nữ ở thần vực Nam Trạch là người còn thân thiết hơn một chút...”
Thần vực Nam Trạch? Ta nhớ vào đêm hôm đó, Thiên đế có quay sang bảo Tương Tư trở về thần vực Nam Trạch, vậy không lẽ Tương Tư chính là Khuynh Nhan thần nữ? Trong lòng ta bỗng có chút khó chịu.
“Ngài ấy đối xử với Khuynh Nhan thần nữ ra sao?”
“Năm đó thần nữ tham gia thọ yến của Thiên đế, vừa gặp Thiên tôn đã có tình cảm. Sau đó Thần nữ ở đây một thời gian dài, nghe nói là ở cùng với thiên tôn, thiên tôn còn tự mình dạy thần nữ một chút pháp thuật trên thiên giới. Cảnh tượng hai người cùng nhau luyện kiếm ở rừng đào...thật khiến người ta không sao quên được...Đáng tiếc, thiên tôn hiện giờ không còn nữa, mà thần nữ cũng bị cấm túc tại Thần vực Nam Trạch rồi...”
Ta nhíu mi, hóa ra Lạc Trần đã có người trong lòng rồi, thế mà xuống hạ giới lại tỏ vẻ không thích nàng ta?! Hại ta thật khổ sở.
Mũi ta cay cay, ta vội chuyển đề tài, “Không biết sẽ có những ai tới đây nhỉ?”
“Dù sao cũng toàn nhân vật lợi hại cả“. Nàng nói xong lại nhìn ta, “Đúng rồi! Nghe nói sư phụ của thiên tôn, chính là lão đầu Hạc Đan ở Hư Lam Sơn, cũng sẽ mang theo đồ đệ mới đến đây. Không biết có phải sẽ xuất hiện thêm một thiên tôn đẹp mê người không nữa...”
Lão đầu Hạc Đan? Vậy ta chỉ có cách đi theo lão đầu đó để đến Hư Lam Sơn thôi, sau đó ta sẽ đi tìm hồn vía của Lạc Trần.
Người tới tham dự yến hội ngày một đông, tiểu tiên nga rất nhiệt tình giới thiệu cho ta từng vị một. Bỗng nàng ta chỉ vào người có râu, tóc hoa râm, sau đó bi thương nói, “Kia chính là lão đầu Hạc Đan, ngươi nhìn đi..lão đầu một thân y phục trắng, có mỗi cái áo là màu đỏ, nhìn phát là nhận ra ngay“.
Ta gật gật đầu, “Đó là sư phụ của Xuyên Huyền sao...”
“Tên của thiên tôn để ngươi tùy tiện gọi như thế à?” Tiểu tiên nga bất mãn nói, sau đó lại chỉ vào người đứng đằng sau lão đầu, “Còn người đứng đằng sau chính là người đến tranh chức thiên tôn. Cũng không biết là có hy vọng gì không, nhưng người đó với thiên đế cũng là đồng môn, chắc cơ hội không nhỏ đâu“.
“Người đó và thiên đế là đồng môn?”
“Đương nhiên rồi, đến chuyện này ngươi cũng không biết nữa...” Tiên nga lắc đầu, “Thôi ngươi cứ đứng yên đây xem, ta còn phải đi đón khách nữa, ở đây chờ ta, không được chạy loạn đâu đấy!”
Ta gật đầu đáp ứng, đợi nàng ta đi khuất thì mình cũng bắt đầu di chuyển.
Lão đầu Hạc Đan vừa rồi đi cùng một đám người, ta liền chạy tới chỗ của mấy tiểu tiên, sau đó tám chuyện với một tiểu tiên, thế là nắm được cách để đến Hư Lam Sơn.
Đường đến đó cũng không khó lắm, nhưng muốn đi sâu vào trong thì lại là một vấn đề khác.
Linh lực của ta đang yếu dần rồi, phải nhanh chóng tìm cách vào được Hư Lam Sơn. Ở đây còn giăng cả mê chướng và trận pháp, đi vào trong cũng không dễ.
Mê chướng ta còn xông qua được, nhưng trận pháp này ta chưa thấy qua bao giờ...
“Tiểu đồ nhi, không phá được trận pháp nên phiền lòng hả?”
Ta ngẩn người, quay đầu nhìn lại đã thấy Nam Cung đứng ở phía sau dựa vào cây cổ thụ nhìn ta.
“Nam Cung?!” Ta vừa mừng vừa sợ, vội chạy qua kéo kéo hắn, “Sao ngươi lại ở đây?”
Nam Cung thở dài, dẫn ta đi đến trước cánh rừng.
“Không phải ta đã nói rồi sao?! Chỉ cần ngươi gặp khó khăn, cứ quay đầu nhìn lại là có thể thấy ta “. Nói xong hắn trừng mắt nhìn ta.
Ta không biết nói gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp. Bất giác nắm cánh tay hắn chặt hơn.
“Trận pháp này cũng hơi phức tạp, ngươi theo sát ta đừng để lạc mất đấy!”
Ta gật đầu, Nam Cung mỉm cười với ta, sau đó kéo ta vào trong rừng...