Trong rừng thật sự không có cách nào trốn kĩ được, nhất là lúc này mắt ta không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Đúng lúc ta đang bối rồi không biết nên đi hướng nào thì bỗng có người giữ cánh tay ta lại, ta hoảng sợ, thầm nghĩ là đám người vừa rồi đã đuổi kịp.
Ta không khỏi than thở, nhanh chóng nghĩ cách chạy thoát, hay là giết chết tên này đi cho rồi.
"Người là Phật tử trước kia đúng không?"
Ta giật mình, giọng này nghe rất quen, cẩn thận nghĩ lại, đây chính là Chiết Nhan ở Hư Lam Sơn đây mà!
"Phải, đúng là ta". Ta nhẹ thở phào, chí ít thì Chiết Nhan cũng sẽ không dâng ta cho cái tên Quân thượng gì đấy. Ta vội nói, "Ta không cẩn thận nên đã đi vào trong kết giới này, bây giờ đang tìm đường ra ngoài đây".
Ta quơ quơ tay về hình dáng mờ mờ trước mắt.
"Ta bị lửa làm tổn thương mắt nên bây giờ không thể nhìn rõ được..." Ta thở dài, "Nếu ngươi biết cách đi ra ngoài thì dẫn ta đi theo với, ta lạc mất Xuyên Huyền rồi, cũng không biết bây giờ hắn thế nào..."
Chiết Lan im lặng một lúc rồi kéo tay ta vừa đi vừa nói, "Ta cũng là vô tình vào được đây thôi. Chỗ này gọi là Chi giới quỷ quái, cũng toàn chứa chất mấy lũ yêu quái. Ngươi theo sát ta, bất luận kẻ khác nói gì ngươi cũng đừng đáp ứng, phải cẩn thận mà hành sự".
Ta gật gật đầu, "Ta biết rồi, vậy hiện tại chúng ta đi đâu?"
"Chúng ta phải đi xem xem Thiên tôn còn ở đây không, sau đó sẽ nghĩ cách rời đi sau".
"Được".
Chiết Lan dẫn ta xuyên qua cánh rừng, tới gần một chỗ gần giống với chợ ở nhân gian.
"Tuyệt đối đừng nói gì!" Chiết Lan dặn dò rồi đắp một chiếc mặt nạ lên mặt ta, "Mặt nạn này có thể che mắt bọn chúng, bọn chúng sẽ không nhìn ra thân phận của ngươi đâu. Nhớ giữ im lặng, nếu bị bọn chúng phát hiện chắc chắn sẽ gặp phiền toái".
Ta gật gật đầu, Chiết Lan mang ta vào trong chợ.
Trong chợ rất náo nhiệt, ta có thể nhìn được quang cảnh mờ mờ, còn có rất nhiều màu sắc. Bên tai tràn ngập tiếng nói chuyện huyên náo.
Trên đường có người còn rung rung cái chuông, "Ngày mai Bách Quỷ Dạ được ngày, những cống phẩm nhân gian gửi đến đều phải được Tôn thượng xem qua".
Ta nắm chặt tay Chiết Lan, nơi này nhiều người như vậy, không biết có thể tìm thấy Lạc Trần không nữa.
"Ấy, hai vị này, các ngươi không chuẩn bị cống phẩm sao?"
Một người đứng trước mặt chúng ta quay lại hỏi, Chiết Lan không đáp lại, ta cũng không dám mở miệng. Sau đó Chiết Lan kéo ta rời khỏi đó, nhưng cái người vừa hỏi lại cứ bám theo không dứt.
"Khoan đã! Sao các ngươi không nói lời nào? Hay là có âm mưu gì?"
Ta cắn chặt môi, chỉ sợ mình không cẩn thận lại phun ra lời gì đó.
"Nói mau! Các ngươi là ai?"
Nhờ câu nói này của hắn mà thu hút thêm rất nhiều người tụ tập lại đây. Bọn họ đều bàn tán xôn xao, không ai là không hoài nghi thân phận của ta. Ta càng lúc càng cuống, chỉ sợ thật sự bị bọn họ phát hiện.
Mà Chiết Lan vẫn không động đậy gì, chỉ siết chặt tay ta lại, không phải hắn đang tìm cơ hội trốn chứ?
Vừa nghĩ đến đó thì y như rằng, Chiết Lan thấp giọng nói với ta, "Chạy mau!"
Dứt lời hắn liền lôi ta lao ra ngoài vòng vây, chạy một mạch vào trong một tòa lâu. Lúc này hắn mới buông ta ra, an ủi nói, "Không sao đâu!"
Ta gỡ mặt nạ xuống, tròn mắt nhìn về phía hắn.
"Đây là đâu? Ở đây sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Chiết Lan thở dài, "Đây là tòa lâu chứa cống phẩm. Bọn họ sẽ không tìm được đến đây đâu, nếu có người đến thì thân phận của chúng cũng sẽ không bị hoài nghi".
Ta gật gật đầu, bỗng nghe thấy một âm thanh kêu cứu mạng.
"Chiết Lan, ngươi có nghe thấy gì không?"
"Không cần để ý, Quân thượng của bọn họ thích dùng hồn phách để tăng pháp lực của mình, đây là mấy tiếng kếu gọi của mấy hồn phách đó!"
Ta nhíu mi, "Chúng ta không cứu bọn họ sao?"
Chiết Lan cười bất đắc dĩ, "Bản thân còn đang khó bảo toàn thì cứu bọn chúng làm sao được? Huống chi nếu bây giờ thả bọn chúng ra, không sớm thì muộn cũng sẽ bị bắt lại thôi".
Trong lòng ta hơi khó chịu, nếu là trước kia, dù có thế nào thì ta cũng sẽ cứu những hồn phách này, nhưng hôm nay ta thật sự không có cách nào cứu họ, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không tự bảo vệ được.
"Ta biết rồi..."
"Ngươi cũng đừng buồn quá! Đây chính là sự sinh tồn tự nhiên, cũng giống như mệnh con người ở dưới nhân gian thôi, chung quy vẫn phải trải qua một kiếp nạn này".
"Ừm". Ta kéo kéo ống tay áo của Chiết Lan, "Vậy ngươi nói xem...Xuyên Huyền có phải đã bị người ở đây bắt được không?"
Chiết Lan trầm mặc, "Có lẽ thếm chúng ta tìm thử xem".
Ta gật gật đầu, theo hắn lên lầu.
Nơi này dường như có rất nhiều thứ kỳ dị, nhưng ta cũng không nhìn được rõ, chỉ cảm giác xung quanh là linh khí và tà khí đang xung đột với nhau, có lẽ là do những cống phẩm được đưa tới đây.
Bỗng Chiết Lan kéo ta nấp vào một bên rồi lấy tay bịt miệng ta. Có người đến!
Chờ cho người đó đi rồi, lúc này hắn mới buồng ta ra, lại tiếp tục dắt ta đi tìm quanh.
"Linh Nhược?"
Ta sững người, âm thanh này...là Phùng Cơ sao?
Có điều Chiết Lan không biết nàng, nên liền vội kéo ta chạy đi.
"Chiết Lan!" Ta không rút tay ra được, chỉ có thể níu chặt tay hắn, "Chiết Lan, ta quen người đó!"
Chiết Lan vẫn mặc kệ, tiếp tục kéo ta chạy trốn, chạy được một lúc hắn lại đột ngột chuyển hướng, ta không phản ứng kịp nên ngã mạnh xuống đất.
"Linh Nhược..."
Chiết Lan dường như đã chạy đi xa rồi, cũng may Phùng Cơ cũng đuổi theo, thấy cảnh này thì chạy tới nâng ta dậy.
"Sao ngươi lại ở đây?" Phùng Cơ hỏi.
"Ta vốn muốn đến Trú Tiên Thành, không cẩn thận lại rơi vào đây".
Phùng Cơ ghé sát mặt vào ta, quơ quơ tay, "Mắt của ngươi..."
"Bị ba ngọn chân hỏa đốt, bây giờ ta cũng không nhìn rõ ngươi nữa". Ta thở dài, "Cũng may ta vẫn còn nhớ được giọng của ngươi, nếu không chắc chắn vừa rồi cũng trốn đi".
Phùng Cơ không nói gì, kéo ta trốn vào một phòng.
"Nơi này rất nguy hiểm, ngươi sao lại bất cẩn rơi vào đây thế? Còn khuyên tai phượng hoàng kia đâu?"
Ta sửng sốt, sờ soạng y phục. Không thấy khuyên tai đâu nữa!
"Ta...Chắc là vừa rồi bị ngã nên làm rơi xuống đất rồi!" Ta cuống quít đi ra ngoài tìm, Phùng Cơ lại kéo ta lại.
"Không cần tìm nữa, không có ở đó đâu, vừa nãy ta nhìn rồi".
Ta lắc đầu, "Không đâu, ta vẫn luôn mang theo người mà, ngoài lúc vừa rồi ngã ra thì không còn lúc nào khuyên tai rơi ra được nữa...Ta phải đi tìm xem".
"Linh Nhược! Ngươi đừng sốt ruột, người vừa rồi đi với ngươi, ngươi biết hắn chứ?"
Ta gật đầu, "Có, tên hắn là Chiết Lan, hắn cũng giúp ta tìm hồn phách của Lạc Trần".
"Thì ra là thế! Ngươi không cần lo lắng, hắn đang cầm khuyên tai". Phùng Cơ hạ giọng, "Nhưng hắn rõ ràng là thần tiên, sao cũng đến đây thế?"
"Có lẽ hắn cũng giống ta...Đúng rồi, sao ngươi cũng tới đây?"
"Ta đương nhiên là đến tìm đồ. Bây giờ ngươi tính làm thế nào?"
Ta cúi đầu, "Ta muốn tìm Chiết Lan để lấy lại khuyên tai, còn tìm cả Lạc Trần nữa, sau đó đi đến Trú Tiên Thành".
"Tìm Lạc Trần? Chẳng lẽ ngươi tìm được hồn phách của hắn rồi?"
"Tạm thời chỉ mới tìm được ba hồn, nhưng lúc trước hắn hiện ra dẫn đường cho ta, ta lại không nhìn được nên không biết lạc hắn ở đây nữa. Hôm nay đến cả khuyên tai phượng hoàng cũng làm mất..."
"Vừa hay thứ ta muốn cũng đã tìm được rồi. Thế này đi, ta đi tìm Chiết Lan với ngươi, như thế ngươi sẽ an toàn hơn một chút".
"Thật sao?"
"Đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì!"
Dứt lời, Phùng Cơ kéo tay ta, "Được rồi, ngươi đi theo ta, ta thường xuyên tới nơi này, nên ta bảo vệ ngươi chắc chắn sẽ tốt hơn Chiết Nhan kia".
Ta cười cười, "Ngươi có thấy trong lầu này có một hồn phách của bạch y công tử nào không?"
"Ngươi muốn biết Lạc Trần có bị bắt đến đây không hả?"
"Ừm".
"Chúng ta đang ở lầu hai, hồn phách ở đây đều rất bình thường. Nếu kà hồn phách của Lạc Trần, chắc chắn bị nhốt ở tầng bảy, nhưng ngươi không lên đó được. Ta có thể giúp ngươi đi tìm thử, ngươi cứ ở đây đợi ta, ngàn vạn lần đừng chạy ra ngoài".
Ta vội gật đầu, "Được, ngươi đi nhanh về nhanh, ta chờ ngươi".
Phùng Cơ tạo một kết giới bảo vệ ta rồi mới rời đi.
Trong phòng rất yên tĩnh, ta lui đến một góc, nắm chặt roi bạc, hiện tại ta cũng chỉ còn có duy nhất thứ này để hộ thân. Chỉ hy vọng Phùng Cơ có thể tìm được Lạc Trần an toàn trở về.
Ta dựa vào tường, bỗng nghe có người bên ngoài nói, "Thật tốt, hôm nay lại tóm được tiên nhân, Quân thượng khẳng định sẽ thưởng lớn".
Tên còn lại cũng cười nói, "Đúng thế, không chừng còn có thể thăng chức vào cung nữa".
Ta chấn động, tiên nhân? Không phải bọn họ đang nói đến Chiết Lan chứ? Ta dựa sát vào tường nghe tiếp.
"Nhưng cũng thật lạ, Chi giới kỳ quái này trăm ngàn năm cũng chưa từng thấy tiên nhân vào đây bao giờ, không ngờ hôm nay lại gặp được".
"Cũng may chúng ta thông minh, không để hắn chạy trốn được. Bây giờ bị nhốt vào cái chai này, hắn cũng đừng hòng chạy thoát được".
Âm thanh của bọn họ càng lúc càng xa.
Ta càng lo lắng hơn. Ngoài Chiết Lan ra thì còn tiên nhân nào vào đây nữa. Hơn nữa bọn họ bắt được Chiết Lan rồi, không biết là có phát hiện ra khuyên tai phượng hoàng kia không.
Ta càng nghĩ càng cuống, cuối cùng không nhịn được lại đi ra ngoài xem. Nắm chặt roi bạc trong tay, lò mò tìm đường lén đi theo hai người kia nhưng vẫn cố giữ khoảng cách.
"Là ai?"
Ta cả kinh, vội rụt đầu trốn sau một cái cột.
Nhưng có lẽ ta đã đánh giá cao độ rộng của cái cột này quá rồi, một tên cười cười nói, "Lại là một hồn phách vô cùng tốt, vậy chúng ta bắt nàng đi luôn một thể, chúng ta mỗi người dâng cho Quân thượng một hồn phách, lại được thăng chức cao hơn rồi".
Tên còn lại cũng phối hợp nói, "Ý hay!"
Tiếng bước chân ngày càng tiến gần ta, ta thầm nhủ, nhất định phải cướp được Chiết Lan về.
Rất nhanh hai người đã một trước một sau bao vây ta, giơ tay định tóm ta, ta vút roi bạc lên định liều một phen với bọn chúng.