Tương Tư đi vào trong, lại nhìn xung quanh một lượt, rồi mới thật cẩn thận ngồi xuống. ”Trần ca ca, ngươi thật sự không lấy người kia sao?”
Lạc Trần điềm nhiên gật đầu: “Không lấy”
“Vậy....Sao ngươi không cùng ta thử xem? Có lẽ về sau chúng ta sẽ hạnh phúc“. Tương Tư ngập tràn hy vọng cùng chờ mong.
Lạc Trần dừng một lát, nhẹ nhàng thở dài, hướng về phía này nhìn ta, thấy ta đang ở mép giường, hơi nhíu mày lại. Sau đó quay lại nhìn Tương Tư: ”Ngươi nếu nguyện ý, ta cũng có thể đáp ứng. Chỉ là sau này nếu cảm thấy mệt mỏi, thì cứ viết hưu thư bỏ ta”
Tương Tư ngẩn người, rồi vội lắc đầu: “Sẽ không đâu, ta sao có thể bỏ ngươi được“. Nói xong nàng liền đứng lên, lộ ra chút luống cuống, tiếp đó nói: “Vậy ngươi đi nghỉ trước đi, bây giờ không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về“.
Lạc Trần gật đầu, lại lấy ra từ trong một hộp gỗ một viên dạ minh châu không lớn không nhỏ đưa cho nàng: “Bây giờ trời cũng tối rồi, ngươi cũng không cầm theo đèn, cầm cái này đi, cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy đâu“.
Tương Tư vốn cũng e ngại có người nhìn thấy nàng buổi đêm tới tìm Lạc Trần, lúc này Lạc Trần đưa cho nàng viên dạ minh châu khiến nàng vô cùng vui mừng. Ta xem được cảnh này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, liền chui lại vào túi. Lạc Trần đưa nàng ra tới cửa, cùng nàng nói vài câu rồi quay vào phòng.
“Tiểu Linh Nhược, hiện ra đi”
Tên Lạc Trần này thật kỳ quặc, không có việc gì lại gọi ta ra.
“Ngươi lại có việc gì à?” Ta rất không tình nguyện chạy ra khỏi túi hương, đặt mình trên chăn.
Lạc Trần cười cười, đưa tay đẩy ta qua một bên, rồi nằm vào trong chăn, nhìn ta nói: “Bây giờ ngươi vừa lòng chưa?”
Ta hiện thân, khoanh chân ngồi đối diện hắn, chống đầu hỏi: “Tại sao bây giờ ngươi lại đáp ứng nàng ấy?”
Lạc Trần trừng mắt nhìn ta, rũ mi hỏi: “Sao? Ngươi không vui à?”
Ta thay đổi tư thế, thoải mái duỗi người, cũng may giường của Lạc Trần không nhỏ, vẫn chứa được hai người.
Lại nghĩ đến câu hỏi kia của Lạc Trần, thật sự ta không biết trong lòng mình là vui hay không vui. Có chút cảm giác kỳ quái, mà kỳ ở chỗ nào thì ta cũng không biết, có lẽ là vì ta đã thúc ép hắn nên sinh ra cảm giác áy náy, hoặc là bởi vì không thể để bọn họ tự nhiên đến với nhau nên có chút mất mát. Đại khái chính là như vậy, thanh tĩnh mấy ngàn năm, bây giờ đột nhiên lại có cảm giác này khiến cho ta rất phiền não.
“Tiểu Linh Nhược” Lạc Trần gọi ta một tiếng, ta liền lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Cái gì?”
“Ngươi không vui sao?”
Ta lắc đầu, “Không vui....”
Lạc Trần nghe ta nói không vui cũng không hề tỏ ra lo lắng gì, ngược lại còn nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?” Ta thấy khó hiểu, “Ta không vui thì có gì đáng cười?”
Lạc Trần ngừng cười, nhìn ta hồi lâu, mới lại nói: “Có lẽ bởi vì nghe được ngươi nói không vui, nên lòng ta thấy rất vui“.
Ta sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Người phàm sao có thể như vậy? Thật là đáng giận“.
Lạc Trần ngẩn ra: “Vậy các ngươi thì như thế nào?”
Ta chống cằm, thụ giáo lời giảng dạy của hòa thượng Không Ý nhiều năm như vậy, bây giờ cũng có thể đi dạy lại cho người khác rồi, vì thế ta khụ hai tiếng, nghiêm chỉnh nói: “Phật tổ cắt thịt uy ưng, ..... (1) Ở chỗ chúng ra, đều lấy lòng thương xót để phổ độ chúng sinh, đều mong muốn mọi người có được hạnh phúc. Sao có thể giống người, vì sự vui vẻ của bản thân mà không màng đến cảm nhận của người khác”
Lạc Trần nhìn ta, đôi mắt như rực sáng.
“Tiểu Linh Nhược, ta hỏi ngươi, nếu như là vậy, toàn vì phổ độ chúng sinh mà chết đi, thì còn ai dám phổ độ chúng sinh nữa“.
“Phật không hề diệt thân, sau khi viên tịch thì sẽ lên niết bàn“.
Lạc Trần ảm đạm cười, “Vậy ngươi đâu cần khổ sở mong người trần đều được như Phật, vô ưu vô cầu, dù sao người trần sẽ chết, còn bọn họ sẽ không chết, không phải sao?”
“Chính vì người trần không phải là Phật, nên mới phải đi phổ độ”
Trên mặt hắn có vài tia bất đắc dĩ, khẽ cười nói: “Thôi, tóm lại ta cũng không phải Phật tổ, ngươi nếu thật sự đem ta độ hóa, không phải là sẽ phá hỏng một mối nhân duyên sao? Thành Phật và thành duyên, ngươi nói xem bên nào tốt hơn?”
Ta nhất thời không nói nên lời, nhân quả của duyên người trần nằm bên trong luân hồi. Thành Phật rồi sẽ cách ly luân hồi, vô ưu vô cầu, tự nhiên sẽ không có nhân quả nữa. Hắn hỏi như vậy, ta không biết nên trả lời thế nào.
“Đêm khuya rồi, ta muốn ngủ“. Lạc Trần nói xong, cũng không hỏi đến cùng nữa, đưa tay phẩy tắt nến rồi nằm trong chăn.
---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ----
Chú thích
(1) Nguyên câu là: “佛祖割肉喂鹰, 地藏菩萨立誓地狱不空不成佛”. Câu sau đọc khó hiểu quá nên mình xin phép không dịch liều, đành để “….”. Câu này gắn với điển tích của Đức Phật. Đại khái là Đức Phật thấy cảnh chim ưng đang đuổi bắt chim bồ câu, ngài muốn cứu nó, cũng không muốn để chim ưng bị đói, nên cắt mình ra cho nó ăn. Điển tích này đầy đủ ra thì khá dài, nên nếu bạn muốn tìm hiểu thêm có thể tra google nhé
Tương Tư đi vào trong, lại nhìn xung quanh một lượt, rồi mới thật cẩn thận ngồi xuống. ”Trần ca ca, ngươi thật sự không lấy người kia sao?”
Lạc Trần điềm nhiên gật đầu: “Không lấy”
“Vậy....Sao ngươi không cùng ta thử xem? Có lẽ về sau chúng ta sẽ hạnh phúc“. Tương Tư ngập tràn hy vọng cùng chờ mong.
Lạc Trần dừng một lát, nhẹ nhàng thở dài, hướng về phía này nhìn ta, thấy ta đang ở mép giường, hơi nhíu mày lại. Sau đó quay lại nhìn Tương Tư: ”Ngươi nếu nguyện ý, ta cũng có thể đáp ứng. Chỉ là sau này nếu cảm thấy mệt mỏi, thì cứ viết hưu thư bỏ ta”
Tương Tư ngẩn người, rồi vội lắc đầu: “Sẽ không đâu, ta sao có thể bỏ ngươi được“. Nói xong nàng liền đứng lên, lộ ra chút luống cuống, tiếp đó nói: “Vậy ngươi đi nghỉ trước đi, bây giờ không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về“.
Lạc Trần gật đầu, lại lấy ra từ trong một hộp gỗ một viên dạ minh châu không lớn không nhỏ đưa cho nàng: “Bây giờ trời cũng tối rồi, ngươi cũng không cầm theo đèn, cầm cái này đi, cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy đâu“.
Tương Tư vốn cũng e ngại có người nhìn thấy nàng buổi đêm tới tìm Lạc Trần, lúc này Lạc Trần đưa cho nàng viên dạ minh châu khiến nàng vô cùng vui mừng. Ta xem được cảnh này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, liền chui lại vào túi. Lạc Trần đưa nàng ra tới cửa, cùng nàng nói vài câu rồi quay vào phòng.
“Tiểu Linh Nhược, hiện ra đi”
Tên Lạc Trần này thật kỳ quặc, không có việc gì lại gọi ta ra.
“Ngươi lại có việc gì à?” Ta rất không tình nguyện chạy ra khỏi túi hương, đặt mình trên chăn.
Lạc Trần cười cười, đưa tay đẩy ta qua một bên, rồi nằm vào trong chăn, nhìn ta nói: “Bây giờ ngươi vừa lòng chưa?”
Ta hiện thân, khoanh chân ngồi đối diện hắn, chống đầu hỏi: “Tại sao bây giờ ngươi lại đáp ứng nàng ấy?”
Lạc Trần trừng mắt nhìn ta, rũ mi hỏi: “Sao? Ngươi không vui à?”
Ta thay đổi tư thế, thoải mái duỗi người, cũng may giường của Lạc Trần không nhỏ, vẫn chứa được hai người.
Lại nghĩ đến câu hỏi kia của Lạc Trần, thật sự ta không biết trong lòng mình là vui hay không vui. Có chút cảm giác kỳ quái, mà kỳ ở chỗ nào thì ta cũng không biết, có lẽ là vì ta đã thúc ép hắn nên sinh ra cảm giác áy náy, hoặc là bởi vì không thể để bọn họ tự nhiên đến với nhau nên có chút mất mát. Đại khái chính là như vậy, thanh tĩnh mấy ngàn năm, bây giờ đột nhiên lại có cảm giác này khiến cho ta rất phiền não.
“Tiểu Linh Nhược” Lạc Trần gọi ta một tiếng, ta liền lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Cái gì?”
“Ngươi không vui sao?”
Ta lắc đầu, “Không vui....”
Lạc Trần nghe ta nói không vui cũng không hề tỏ ra lo lắng gì, ngược lại còn nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?” Ta thấy khó hiểu, “Ta không vui thì có gì đáng cười?”
Lạc Trần ngừng cười, nhìn ta hồi lâu, mới lại nói: “Có lẽ bởi vì nghe được ngươi nói không vui, nên lòng ta thấy rất vui“.
Ta sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Người phàm sao có thể như vậy? Thật là đáng giận“.
Lạc Trần ngẩn ra: “Vậy các ngươi thì như thế nào?”
Ta chống cằm, thụ giáo lời giảng dạy của hòa thượng Không Ý nhiều năm như vậy, bây giờ cũng có thể đi dạy lại cho người khác rồi, vì thế ta khụ hai tiếng, nghiêm chỉnh nói: “Phật tổ cắt thịt uy ưng, ..... () Ở chỗ chúng ra, đều lấy lòng thương xót để phổ độ chúng sinh, đều mong muốn mọi người có được hạnh phúc. Sao có thể giống người, vì sự vui vẻ của bản thân mà không màng đến cảm nhận của người khác”
Lạc Trần nhìn ta, đôi mắt như rực sáng.
“Tiểu Linh Nhược, ta hỏi ngươi, nếu như là vậy, toàn vì phổ độ chúng sinh mà chết đi, thì còn ai dám phổ độ chúng sinh nữa“.
“Phật không hề diệt thân, sau khi viên tịch thì sẽ lên niết bàn“.
Lạc Trần ảm đạm cười, “Vậy ngươi đâu cần khổ sở mong người trần đều được như Phật, vô ưu vô cầu, dù sao người trần sẽ chết, còn bọn họ sẽ không chết, không phải sao?”
“Chính vì người trần không phải là Phật, nên mới phải đi phổ độ”
Trên mặt hắn có vài tia bất đắc dĩ, khẽ cười nói: “Thôi, tóm lại ta cũng không phải Phật tổ, ngươi nếu thật sự đem ta độ hóa, không phải là sẽ phá hỏng một mối nhân duyên sao? Thành Phật và thành duyên, ngươi nói xem bên nào tốt hơn?”
Ta nhất thời không nói nên lời, nhân quả của duyên người trần nằm bên trong luân hồi. Thành Phật rồi sẽ cách ly luân hồi, vô ưu vô cầu, tự nhiên sẽ không có nhân quả nữa. Hắn hỏi như vậy, ta không biết nên trả lời thế nào.
“Đêm khuya rồi, ta muốn ngủ“. Lạc Trần nói xong, cũng không hỏi đến cùng nữa, đưa tay phẩy tắt nến rồi nằm trong chăn.
---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ----
Chú thích
() Nguyên câu là: “佛祖割肉喂鹰, 地藏菩萨立誓地狱不空不成佛”. Câu sau đọc khó hiểu quá nên mình xin phép không dịch liều, đành để “….”. Câu này gắn với điển tích của Đức Phật. Đại khái là Đức Phật thấy cảnh chim ưng đang đuổi bắt chim bồ câu, ngài muốn cứu nó, cũng không muốn để chim ưng bị đói, nên cắt mình ra cho nó ăn. Điển tích này đầy đủ ra thì khá dài, nên nếu bạn muốn tìm hiểu thêm có thể tra google nhé