Hwan
********
Trên giường lớn có một tấm chăn da thú cũng to cộm lên, thân hình giãy dụa cộm lên biểu thị chủ nhân đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ. Giống như sâu lông ở trong chăn cuốn ra cuộn vào, xem ra người này còn đang mơ một giấc mơ đẹp chưa muốn tỉnh.. Một lúc sau một cánh tay nhỏ bé trắng nõn vươn ra từ trong chăn, tiếp đó là một cái đầu đen tuyền lộ ra khỏi chăn, lấy tay dụi mắt, ánh mắt sương mù mở ra, ngáp một cái, biểu hiện người này đã tỉnh táo, ánh mắt cũng hiện lên tia sáng rọi.
Lâm Mộc nhìn bên giường trống rỗng, giống như mọi ngày, khi hắn tỉnh dậy, Patrick đã vội vàng rồi.
Lúc ngồi dậy, điếu trụy trên cổ lộ ra, Lâm Mộc cầm răng thú lên. Đây là thứ mà ngày hôm qua Patrick cầu hôn đưa cho hắn, tuy rằng đã hơi cũ, nhưng Lâm Mộc rất thích. Nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm qua, Lâm Mộc đem vòng cổ bỏ vào trong áo, đồ vật quan trọng như vậy phải đeo theo bên mình mới tốt.
Ngày hôm qua sau khi bọn họ trở về cũng không làm ra hành động mãnh liệt gì hết. Hai người chỉ nằm trên giường nói chuyện phiếm, nói từ lúc hai người bắt đầu gặp nhau cho tới chuyện sinh sống sau này, khao khát cuộc sống mai sau tốt đẹp, bọn họ cũng tin tưởng bộ lạc về sau càng ngày càng tốt. Sẽ không còn vì thức ăn mà phiền não, lại càng không vì chỗ ở mà phiền muộn, hiện tại bọn họ đã có bộ lạc của chính mình!
Có được bộ lạc của chính mình, Patrick cũng tin tưởng bản thân y sẽ thành lập được bộ lạc, nhưng không ngờ lại hoàn thành sớm đến thế, càng không ngờ bộ lạc của bọn họ lại tốt hơn so với bộ lạc khác. Chưa có bộ lạc nào có nhà tốt như bọn họ, lại chưa được ăn thức ăn mỹ vị như bọn họ, không phải sao?
Patrick rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ, y cảm thấy cuộc sống như bây giờ ngay cả trong mơ cũng không mơ được tốt như thế, đương nhiên, cùng Lâm Mộc cử hành nghi thức bạn lữ lại càng tròn vẹn.
Tuy rằng Patrick cũng muốn nhanh chóng cùng Lâm Mộc kết thành bầu bạn, ở trong lòng y chỉ có cùng Lâm Mộc kết thành bạn lữ, Lâm Mộc mới chân chính trở thành người của y. Đương nhiên, đây cũng không phải nhanh có thể thực hiện, Lâm Mộc nói, muốn cử hành kết thành bạn lữ thì phải xây xong nhà đã, tuy rằng mọi người ở cùng một chỗ rất náo nhiệt, nhưng lại không tiện.
Theo Lâm Mộc thấy hắn cùng với Patrick việc không nên làm đã làm rồi, nghi thức trở thành bạn lữ cũng chỉ là nghi thức thôi, tuy rằng hắn nguyện ý kết thành bạn lữ với Patrick nhưng không nóng nảy cần phải làm ngay.
Mặc dù Patrick rất cấp bách, nhưng Lâm Mộc không vội y cũng không thể vội, bằng không còn làm gì được? Làm thú nhân y phải thuận theo nguyện ý của giống cái, chẳng lẽ còn có thể làm trái? Chẳng lẽ không muốn cử hành nghi thức? Cho nên mỗi thú nhân đều là thê (??) nô.
Mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài rửa mặt, đột nhiên bị Phil giữ chặt, “Có việc muốn nói.” Giọng Phil nói rất nhỏ, sau đó kéo Lâm Mộc vào phòng mình.
Lâm Mộc bị kéo đi vào phòng, hắn thấy hành động của Phil rất khó hiểu. Hắn ngồi ở bên giường, nhìn Phil ngồi cạnh bên, dùng mắt ý bảo nói đi.
Phil nhìn bộ dáng Lâm Mộc vừa mang theo nghi hoặc vừa hớn hở, trong lòng sắp xếp câu chữ, sau đó nhìn về phía Lâm Mộc trịnh trọng nói “Là chuyện của Linie.”
Thấy bộ dạng Phil mở to hai mắt mang theo tính nghiêm trọng, Lâm Mộc cảm thấy Phil rất đáng yêu, nhưng mà nghe thấy cậu ta nói về Linie, Lâm Mộc cũng nhịn không được nhíu mày.
“Ngày hôm qua có nhìn thấy một mình Linie ở trong rừng cây, thần sắc rất đau lòng, hỏi cậu ta bị làm sao cậu ta không chịu nói. Mới đầu cho rằng cậu ta nhớ người nhà, bởi vì người ta nhớ nhà sẽ rất đau lòng, nhưng mà bình thường chịu ủy khuất mới nghĩ tới. Hiện tại tôi ở cùng với Ryland, đã rất lâu không nhớ tới phụ thân và cha thân, hơn nữa cho dù có nhớ cũng không đau lòng nữa. Cho nên có phải Linie bị ủy khuất không?”
Lâm Mộc nghe Phil nói, cũng nhớ lại chi tiết bản thân xem nhẹ. Ngày ấy lúc bọn họ thảo luận nghi thức trở thành bạn lữ, Phil với Sacha đều phấn chấn nói về nghi thức với hắn, nhưng Linie lại không có nói với hắn rằng cậu với Jason sẽ cử hành nghi thức, hiện tại nghĩ lại khi đó Linie lơ đãng biểu hiện vẻ mặt mất mác, nhưng bởi vì khi đó cả trái tim đều đặt vào sự tình cử hành nghi thức, hắn cũng không có lưu ý.
“Có phải bởi vì Jason không?”
“Tuy rằng Jason là người rất lạnh, nhưng anh ta rất tốt với Linie, tất cả mọi người đều thấy được. Hơn nữa, Linie vĩ đại như vậy, Jason sao có thể làm Linie đau lòng chứ?” Theo Phil thấy, Tuy rằng Jason cả ngày đều là thần sắc lạnh lùng căn bản không bằng Ryland, nhưng đối với Linie, hắn vẫn có thể nhìn ra Jason rất để ý Linie.
“Chính là Linie không có nói sẽ cử hành nghi thức.” Lâm Mộc nói ra phán đoán của bản thân. “Chẳng lẽ bọn họ xảy ra vấn đề gì đó? Hay là Linie không muốn cùng Jason kết thành bầu bạn, cũng không giống lắm, không phải Linie rất thích Jason sao?”
“Chẳng lẽ Jason không thích Linie?” Phil nói xong đều cảm thấy kinh ngạc “Linie tốt như vậy, sao Jason lại không thích nhỉ?”
Thấy bộ dáng khó tin của Phil, Lâm Mộc nói “Jason không thích Linie? Không phải đâu, bọn họ bây giờ ở cùng một chỗ đó. Giữa hai người bọn họ đã có chuyện mà chúng ta không biết.”Nói xong gật đầu khẳng định phán đoán của mình.
Phil có chút lo lắng nói “Vậy bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Lâm Mộc, chúng ta phải giúp bọn họ mới được.”
“Chắc chắn phải giúp, nhưng mà đầu tiên phải biết rõ vì sao Linie lại đau lòng, dù sao vừa rồi chỉ là chúng ta phán đoán mà thôi.”
“Vậy chúng ta làm sao mà biết được? Trực tiếp đi hỏi Linie được không?”
Lâm Mộc lắc đầu “Chúng ta nên nói bóng nói gió, sau đó xem phản ứng của Linie có giống như chúng ta đoán không. Lúc đó mới sử dụng biện pháp.”
Phil nói “Biết.”
“Nhớ rõ phải phối hợp tốt vào.”
Sau khi Lâm Mộc thương lượng xong xuôi với Phil, cả hai đều ra ngoài “Còn chưa rửa mặt nữa!” Lâm Mộc đi ra ngoài chuẩn bị giúp đỡ nấu cơm đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa có đánh răng rửa mặt, vội vàng chạy tới bên bờ suối, một bên chạy một bên cảm khái mỗi ngày đều phải chạy tới bờ suối rửa mặt, quá phiền toái! Hắn quyết định, tối nay phải múc một thùng nước để sáng mai dùng.
Lúc ăn cơm
Lâm Mộc gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Patrick, thấy đối phương cười ăn (tuy rằng khóe miệng đối phương nhếch lên không cao, nhưng Lâm Mộc có thể nhìn ra đối phương rất vui), lơ đãng nhìn thấy Linie và Jason không hề giúp đỡ nhau, thầm nghĩ ‘Xem ra tình cảm của hai người xảy ra vấn đề’. Sau đó nhìn thấy Phil vừa ăn cơm vừa trộm ngắm về phía Linie, nhịn không được phù ngạch ‘Phil không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của Ryland sao? Tuy rằng Linie không có phản ứng, nhưng không thể rõ ràng như vậy’ Lâm Mộc nhìn Linie cúi đầu ăn cơm. “Vấn đề thật rõ ràng.”
“Cái gì?” Giọng Lâm Mộc lầu bầu tuy nhỏ, nhưng Patrick vẫn nghe được.
Lâm Mộc cười với y “Không có gì” Sau đó lại gắp miếng thịt trong bát của mình cho Patrick, ăn sáng mà ăn thịt không vẫn không thích lắm.
Patrick cũng không có phản đối hành động của Lâm Mộc, lại gắp cho hắn một miếng thịt mỏng “Ăn nhiều thịt một chút, em rất gầy.”
Nhìn thấy đưa thịt đi rồi lại quay trở về, Lâm Mộc không biết nói gì, thấy ánh mắt quan tâm của Patrick chỉ có thể ăn luôn.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Mộc ném ánh mắt cho Phil, thấy đối phương hiểu rõ, trong sự nghi hoặc của Sacha, hai người đi tới trước mặt Linie “Linie, bận rộn mấy ngày rồi, hôm nay chúng nghỉ ngơi.”
Linie đang chuẩn bị đeo ba lô nghi hoặc nhìn Lâm Mộc “Không phải ngày hôm qua đã nói hôm nay tách ra đi thu hoạch nguyên liệu nấu ăn sao?”
“Cái kia…” Lâm Mộc hắc hắc cười gượng “Cái kia, cảm thấy nhóm chúng ta mấy ngày nay rất mệt, tuy rằng lao động rất quan trọng, nhưng kết hợp giữa nghỉ ngơi và lao động cũng quan trọng không kém.” Thấy ánh mắt không tin của Linie, hắn dùng ánh mắt thật chân thành nói “Thật”
“Được rồi.” Linie bỏ ba lô trong tay xuống, “Vậy hôm nay chúng ta làm gì?”
“Chuyện này đơn giản.” Quay đầu lại “Phil”
Phil lập tức hiểu đi qua “Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.”
Lâm Mộc nghĩ tới bàn cờ làm lúc trước, người tạo ra đương nhiên là Patrick, lại bổ sung thêm “Còn chơi trò chơi nữa.”
Sacha ở một bên nghe thấy lập tức tỏ vẻ “Quá tuyệt.”
Cầu Cầu cùng Mischa và Casso ở cạnh cũng tỏ vẻ muốn tham gia. Nhưng mà nghĩ tới mục đích của bọn họ, Lâm Mộc lập tức cự tuyệt “Lần này không được.”
“Vì sao?” Một người, một sói, một Cầu Cầu cùng bất mãn nhìn về phía Lâm Mộc, vì sao bọn nó không được tham gia.
Lâm Mộc nhìn ba người (?) nói “Ngoan, mấy đứa còn chưa có trưởng thành, phải nghe lời. Hôm nay người lớn tụ hội, con nít đi qua một bên chơi.”
Bất mãn………….
Lâm Mộc nhìn ba đứa nhóc, sắc mặt càng ngày càng không tốt “Nếu nghe lời, sẽ làm đồ chơi cho.”
“Thật sự?” Ba đứa nhóc lúc nghe Lâm Mộc kể chuyện cổ tích có nghe thấy từ đồ chơi, đám nhóc đều rất hiếu kì, ấu tể đều thích đồ chơi, nghe nói đồ chơi có rất nhiều rất nhiều rất nhiều kiểu dáng.
Cuối cùng Lâm Mộc đồng ý cho mỗi đứa một món đồ chơi mới dụ dỗ đám nhóc này đi chỗ khác. Mà Linie thì bị Phil kéo vào trong phòng cậu ta, Sacha cũng đi theo vào.
Lâm Mộc lấy bàn cờ làm bằng gỗ đặt giữa giường, dùng viên đá làm quân cờ, dùng chén làm đĩa. Lúc này bọn họ cũng đem khay ăn vặt đặt trên giường.
Sacha nhìn trên bàn cơ có khắc đường ngang đường dọc giao nhau, còn được nhuộm bằng chất lỏng nào đó, rất dễ phân chia “Lâm Mộc, bàn cờ này chơi như thế nào?” Nói xong cầm viên đá đã bị mài không còn góc cạnh “Dùng cái này?”
Thấy Linie tuy tâm tình không cao, nhưng cũng tò mò nhìn bàn cờ và viên đá, Lâm Mộc cầm viên đá cười “Cái này làm quân cờ, khối ván gỗ này là bàn cờ. Trò chơi chúng ta chơi gọi là ‘cờ năm quân’, đơn giản lắm, lại chơi hay nữa.” Dù sao cũng phải động não mới có thể thắng nổi.
Kỳ thật Lâm Mộc thích chơi cờ vua hơn, nhưng hiện tại không thích hợp lấy ra cho bọn họ chơi. Dù sao thì cơ vua cũng chẳng đơn giản, phải nhớ quy tắc, hơn nữa còn có tượng, mã, pháo, tốt vân vân, hiện tại cũng chỉ có Patrick có thể chơi với hắn, hơn nữa hắn phải cố sức để giải thích các quân cờ.
Đơn giản giới thiệu quy tắc cờ năm quân, Sacha tranh lấy vị trí đầu để đấu với Lâm Mộc, mà Linie và Phil thì ở một bên xem rất dụng tâm.
Cho nên khi Lâm Mộc thấy Sacha vừa ôm chén quân cờ vừa chơi rất khó hiểu ‘Sacha à, kỳ thật quân cờ không nhẹ, cũng không phải thức ăn, không cần ôm như vậy đâu.’ Nhưng thấy đối phương ôm chắc như vậy hắn cũng không nói gì.
Gà mờ Sacha không bao lâu đã bị đánh bại, kêu la ván nữa nhất định sẽ đánh bại Lâm Mộc, cái gì nhỉ…, à là phải rửa nhục, sau đó đánh cho đối phương thất bại thảm hại.
Lâm Mộc cảm thấy hắn dạy thành ngữ cho Sacha như vậy là một quyết định sai lầm, hiện tại cậu ta đều biết nói đánh cho hắn thất bại thảm hại.
Đương nhiên, ván tiếp theo Sacha vẫn thua nữa, Phil tiến lên cầm lấy chén quân cờ trong tay Sacha, ôm chén tuyên bố “Ván này đánh với Lâm Mộc.” Sau đó ôm chặt chén không buông, cho nên hành vi cướp đoạt chén quân cờ ôm chặt không buông cứ thế kéo dài mãi, thế nên sau này người ta chơi cờ cứ thế ôm chén không buông, thật sự là một hiểu lầm tốt đẹp. Lâm Mộc rất xấu tâm không nói, trong lòng lại nghĩ những người về sau chơi cờ có thể lấy nổi chén cờ không. Dù sao chơi cờ cũng tốn thời gian. Đương nhiên đây là nói sau, hiện tại Lâm Mộc chuyên tâm đánh cờ với Phil.
Loại trò chơi cờ năm quân này, cho dù đối phương không chơi tốt cũng rất tốn thời gian, huống chi Phil cũng đã hiểu cách thức đôi chút. Ít nhất cậu ta không giống Sacha chưa bao giờ nhận được một lần cờ.
Người thắng đương nhiên vẫn là Lâm Mộc, bằng không nếu chơi thua người mới bắt đầu chơi, Lâm Mộc sẽ nhịn không được đâm đầu vào miếng đậu hũ chết đi, tuy rằng bây giờ còn chưa xuất hiện thứ gọi là đậu hũ.
Lúc chơi cờ cùng Linie, Lâm Mộc hết sức chăm chú, cuối cùng cũng chỉ thắng hiểm. Sờ mồ hôi không tồn tại trên trán “Nghỉ một lúc, Phil chơi với Sacha.”
Lâm Mộc dựa vào đống da thú được gấp gọn duỗi tay duỗi chân, thấy Linie nằm xuống bên cạnh đưa trái cây trong tay cho hắn.
Linie nhận trái cây, hai người cũng chẳng ăn trái cây, mà nhìn hai người đang chuyên tâm chơi cờ kia “Cùng Jason làm sao vậy?”
Phil đang chơi cờ nghe thấy Lâm Mộc hỏi vấn đề này, quay đầu cho hắn một ánh mắt nghi hoặc ‘Không phải nói bóng nói gió sao? Sao hỏi trực tiếp vậy?’
Lâm Mộc nhướn mày nhìn hắn ‘Quá trình kia bỏ đi, khẳng định có quan hệ tới Jason.’
Linie không có chú ý Lâm Mộc mắt đi mày lại với Phil, nghe thấy Lâm Mộc hỏi, động tác cắn trái cây của Linie ngừng lại một chút “Không có gì.”
Lâm Mộc cũng không nhìn hắn “Cũng không cảm thấy không có gì.” Hắn quay qua sang nhìn Linie “Mọi người đều nhìn ra, không vui. Đương nhiên giống cái không vui lỗi đều do giống đực làm, cho nên chính là Jason sai. (đây là ý tưởng của tất cả mọi giống đực)”
“………” Linie cũng không biết chuyện gì xảy ra giữa hắn và Jason, hắn có thể nhận ra Jason rất để ý hắn, nhưng vì sao lại không thấy cầu hôn giống như đám Patrick đã cầu hôn chứ? Điều này làm cho Linie có đôi khi nhịn không được nghĩ, Jason có thích hắn hay không?
Nhìn thấy Linie do dự “Nói một chút đi, có nhiều người dễ nghĩ ra biện pháp hơn?”
Linie nói chuyện với Lâm Mộc làm cho Sacha và Phil khó mà an tâm chơi cờ, cũng bu lại “Đúng đó. Nói cho bọn này biết đi, ít ra bọn này còn có thể nghĩ ra chủ ý.”
Linie do dự mà nói ra suy đoán của mình.
Sacha nói “Linie yên tâm đi. Vĩ đại như thế Jason khẳng định sẽ thích.”
Phil cũng gật đầu theo “Bọn này đều nhìn ra Jason thích. Linie, không cần lo lắng. Có lẽ rất nhanh Jason sẽ cầu hôn.” Phil vội vàng an ủi.
Lâm Mộc nâng cằm suy nghĩ. Hắn cũng hoài nghi vì sao Jason không cầu hôn Linie. Jason không thích Linie? Loại ý tưởng này Lâm Mộc không tin, trước đó không phải Jason mặt lạnh đã tặng hoa cho Linie sao? Tuy rằng đó là hoa hướng dương. Chẳng lẽ Jason ngượng ngùng? Lâm Mộc bị ý tưởng này lôi. Nhưng mà cũng không bài trừ Jason là tên muộn tao. Có thể nhở Patrick tìm hiểu ý tưởng của Jason.
********
Trên giường lớn có một tấm chăn da thú cũng to cộm lên, thân hình giãy dụa cộm lên biểu thị chủ nhân đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ. Giống như sâu lông ở trong chăn cuốn ra cuộn vào, xem ra người này còn đang mơ một giấc mơ đẹp chưa muốn tỉnh.. Một lúc sau một cánh tay nhỏ bé trắng nõn vươn ra từ trong chăn, tiếp đó là một cái đầu đen tuyền lộ ra khỏi chăn, lấy tay dụi mắt, ánh mắt sương mù mở ra, ngáp một cái, biểu hiện người này đã tỉnh táo, ánh mắt cũng hiện lên tia sáng rọi.
Lâm Mộc nhìn bên giường trống rỗng, giống như mọi ngày, khi hắn tỉnh dậy, Patrick đã vội vàng rồi.
Lúc ngồi dậy, điếu trụy trên cổ lộ ra, Lâm Mộc cầm răng thú lên. Đây là thứ mà ngày hôm qua Patrick cầu hôn đưa cho hắn, tuy rằng đã hơi cũ, nhưng Lâm Mộc rất thích. Nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm qua, Lâm Mộc đem vòng cổ bỏ vào trong áo, đồ vật quan trọng như vậy phải đeo theo bên mình mới tốt.
Ngày hôm qua sau khi bọn họ trở về cũng không làm ra hành động mãnh liệt gì hết. Hai người chỉ nằm trên giường nói chuyện phiếm, nói từ lúc hai người bắt đầu gặp nhau cho tới chuyện sinh sống sau này, khao khát cuộc sống mai sau tốt đẹp, bọn họ cũng tin tưởng bộ lạc về sau càng ngày càng tốt. Sẽ không còn vì thức ăn mà phiền não, lại càng không vì chỗ ở mà phiền muộn, hiện tại bọn họ đã có bộ lạc của chính mình!
Có được bộ lạc của chính mình, Patrick cũng tin tưởng bản thân y sẽ thành lập được bộ lạc, nhưng không ngờ lại hoàn thành sớm đến thế, càng không ngờ bộ lạc của bọn họ lại tốt hơn so với bộ lạc khác. Chưa có bộ lạc nào có nhà tốt như bọn họ, lại chưa được ăn thức ăn mỹ vị như bọn họ, không phải sao?
Patrick rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ, y cảm thấy cuộc sống như bây giờ ngay cả trong mơ cũng không mơ được tốt như thế, đương nhiên, cùng Lâm Mộc cử hành nghi thức bạn lữ lại càng tròn vẹn.
Tuy rằng Patrick cũng muốn nhanh chóng cùng Lâm Mộc kết thành bầu bạn, ở trong lòng y chỉ có cùng Lâm Mộc kết thành bạn lữ, Lâm Mộc mới chân chính trở thành người của y. Đương nhiên, đây cũng không phải nhanh có thể thực hiện, Lâm Mộc nói, muốn cử hành kết thành bạn lữ thì phải xây xong nhà đã, tuy rằng mọi người ở cùng một chỗ rất náo nhiệt, nhưng lại không tiện.
Theo Lâm Mộc thấy hắn cùng với Patrick việc không nên làm đã làm rồi, nghi thức trở thành bạn lữ cũng chỉ là nghi thức thôi, tuy rằng hắn nguyện ý kết thành bạn lữ với Patrick nhưng không nóng nảy cần phải làm ngay.
Mặc dù Patrick rất cấp bách, nhưng Lâm Mộc không vội y cũng không thể vội, bằng không còn làm gì được? Làm thú nhân y phải thuận theo nguyện ý của giống cái, chẳng lẽ còn có thể làm trái? Chẳng lẽ không muốn cử hành nghi thức? Cho nên mỗi thú nhân đều là thê (??) nô.
Mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài rửa mặt, đột nhiên bị Phil giữ chặt, “Có việc muốn nói.” Giọng Phil nói rất nhỏ, sau đó kéo Lâm Mộc vào phòng mình.
Lâm Mộc bị kéo đi vào phòng, hắn thấy hành động của Phil rất khó hiểu. Hắn ngồi ở bên giường, nhìn Phil ngồi cạnh bên, dùng mắt ý bảo nói đi.
Phil nhìn bộ dáng Lâm Mộc vừa mang theo nghi hoặc vừa hớn hở, trong lòng sắp xếp câu chữ, sau đó nhìn về phía Lâm Mộc trịnh trọng nói “Là chuyện của Linie.”
Thấy bộ dạng Phil mở to hai mắt mang theo tính nghiêm trọng, Lâm Mộc cảm thấy Phil rất đáng yêu, nhưng mà nghe thấy cậu ta nói về Linie, Lâm Mộc cũng nhịn không được nhíu mày.
“Ngày hôm qua có nhìn thấy một mình Linie ở trong rừng cây, thần sắc rất đau lòng, hỏi cậu ta bị làm sao cậu ta không chịu nói. Mới đầu cho rằng cậu ta nhớ người nhà, bởi vì người ta nhớ nhà sẽ rất đau lòng, nhưng mà bình thường chịu ủy khuất mới nghĩ tới. Hiện tại tôi ở cùng với Ryland, đã rất lâu không nhớ tới phụ thân và cha thân, hơn nữa cho dù có nhớ cũng không đau lòng nữa. Cho nên có phải Linie bị ủy khuất không?”
Lâm Mộc nghe Phil nói, cũng nhớ lại chi tiết bản thân xem nhẹ. Ngày ấy lúc bọn họ thảo luận nghi thức trở thành bạn lữ, Phil với Sacha đều phấn chấn nói về nghi thức với hắn, nhưng Linie lại không có nói với hắn rằng cậu với Jason sẽ cử hành nghi thức, hiện tại nghĩ lại khi đó Linie lơ đãng biểu hiện vẻ mặt mất mác, nhưng bởi vì khi đó cả trái tim đều đặt vào sự tình cử hành nghi thức, hắn cũng không có lưu ý.
“Có phải bởi vì Jason không?”
“Tuy rằng Jason là người rất lạnh, nhưng anh ta rất tốt với Linie, tất cả mọi người đều thấy được. Hơn nữa, Linie vĩ đại như vậy, Jason sao có thể làm Linie đau lòng chứ?” Theo Phil thấy, Tuy rằng Jason cả ngày đều là thần sắc lạnh lùng căn bản không bằng Ryland, nhưng đối với Linie, hắn vẫn có thể nhìn ra Jason rất để ý Linie.
“Chính là Linie không có nói sẽ cử hành nghi thức.” Lâm Mộc nói ra phán đoán của bản thân. “Chẳng lẽ bọn họ xảy ra vấn đề gì đó? Hay là Linie không muốn cùng Jason kết thành bầu bạn, cũng không giống lắm, không phải Linie rất thích Jason sao?”
“Chẳng lẽ Jason không thích Linie?” Phil nói xong đều cảm thấy kinh ngạc “Linie tốt như vậy, sao Jason lại không thích nhỉ?”
Thấy bộ dáng khó tin của Phil, Lâm Mộc nói “Jason không thích Linie? Không phải đâu, bọn họ bây giờ ở cùng một chỗ đó. Giữa hai người bọn họ đã có chuyện mà chúng ta không biết.”Nói xong gật đầu khẳng định phán đoán của mình.
Phil có chút lo lắng nói “Vậy bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Lâm Mộc, chúng ta phải giúp bọn họ mới được.”
“Chắc chắn phải giúp, nhưng mà đầu tiên phải biết rõ vì sao Linie lại đau lòng, dù sao vừa rồi chỉ là chúng ta phán đoán mà thôi.”
“Vậy chúng ta làm sao mà biết được? Trực tiếp đi hỏi Linie được không?”
Lâm Mộc lắc đầu “Chúng ta nên nói bóng nói gió, sau đó xem phản ứng của Linie có giống như chúng ta đoán không. Lúc đó mới sử dụng biện pháp.”
Phil nói “Biết.”
“Nhớ rõ phải phối hợp tốt vào.”
Sau khi Lâm Mộc thương lượng xong xuôi với Phil, cả hai đều ra ngoài “Còn chưa rửa mặt nữa!” Lâm Mộc đi ra ngoài chuẩn bị giúp đỡ nấu cơm đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa có đánh răng rửa mặt, vội vàng chạy tới bên bờ suối, một bên chạy một bên cảm khái mỗi ngày đều phải chạy tới bờ suối rửa mặt, quá phiền toái! Hắn quyết định, tối nay phải múc một thùng nước để sáng mai dùng.
Lúc ăn cơm
Lâm Mộc gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Patrick, thấy đối phương cười ăn (tuy rằng khóe miệng đối phương nhếch lên không cao, nhưng Lâm Mộc có thể nhìn ra đối phương rất vui), lơ đãng nhìn thấy Linie và Jason không hề giúp đỡ nhau, thầm nghĩ ‘Xem ra tình cảm của hai người xảy ra vấn đề’. Sau đó nhìn thấy Phil vừa ăn cơm vừa trộm ngắm về phía Linie, nhịn không được phù ngạch ‘Phil không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của Ryland sao? Tuy rằng Linie không có phản ứng, nhưng không thể rõ ràng như vậy’ Lâm Mộc nhìn Linie cúi đầu ăn cơm. “Vấn đề thật rõ ràng.”
“Cái gì?” Giọng Lâm Mộc lầu bầu tuy nhỏ, nhưng Patrick vẫn nghe được.
Lâm Mộc cười với y “Không có gì” Sau đó lại gắp miếng thịt trong bát của mình cho Patrick, ăn sáng mà ăn thịt không vẫn không thích lắm.
Patrick cũng không có phản đối hành động của Lâm Mộc, lại gắp cho hắn một miếng thịt mỏng “Ăn nhiều thịt một chút, em rất gầy.”
Nhìn thấy đưa thịt đi rồi lại quay trở về, Lâm Mộc không biết nói gì, thấy ánh mắt quan tâm của Patrick chỉ có thể ăn luôn.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Mộc ném ánh mắt cho Phil, thấy đối phương hiểu rõ, trong sự nghi hoặc của Sacha, hai người đi tới trước mặt Linie “Linie, bận rộn mấy ngày rồi, hôm nay chúng nghỉ ngơi.”
Linie đang chuẩn bị đeo ba lô nghi hoặc nhìn Lâm Mộc “Không phải ngày hôm qua đã nói hôm nay tách ra đi thu hoạch nguyên liệu nấu ăn sao?”
“Cái kia…” Lâm Mộc hắc hắc cười gượng “Cái kia, cảm thấy nhóm chúng ta mấy ngày nay rất mệt, tuy rằng lao động rất quan trọng, nhưng kết hợp giữa nghỉ ngơi và lao động cũng quan trọng không kém.” Thấy ánh mắt không tin của Linie, hắn dùng ánh mắt thật chân thành nói “Thật”
“Được rồi.” Linie bỏ ba lô trong tay xuống, “Vậy hôm nay chúng ta làm gì?”
“Chuyện này đơn giản.” Quay đầu lại “Phil”
Phil lập tức hiểu đi qua “Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.”
Lâm Mộc nghĩ tới bàn cờ làm lúc trước, người tạo ra đương nhiên là Patrick, lại bổ sung thêm “Còn chơi trò chơi nữa.”
Sacha ở một bên nghe thấy lập tức tỏ vẻ “Quá tuyệt.”
Cầu Cầu cùng Mischa và Casso ở cạnh cũng tỏ vẻ muốn tham gia. Nhưng mà nghĩ tới mục đích của bọn họ, Lâm Mộc lập tức cự tuyệt “Lần này không được.”
“Vì sao?” Một người, một sói, một Cầu Cầu cùng bất mãn nhìn về phía Lâm Mộc, vì sao bọn nó không được tham gia.
Lâm Mộc nhìn ba người (?) nói “Ngoan, mấy đứa còn chưa có trưởng thành, phải nghe lời. Hôm nay người lớn tụ hội, con nít đi qua một bên chơi.”
Bất mãn………….
Lâm Mộc nhìn ba đứa nhóc, sắc mặt càng ngày càng không tốt “Nếu nghe lời, sẽ làm đồ chơi cho.”
“Thật sự?” Ba đứa nhóc lúc nghe Lâm Mộc kể chuyện cổ tích có nghe thấy từ đồ chơi, đám nhóc đều rất hiếu kì, ấu tể đều thích đồ chơi, nghe nói đồ chơi có rất nhiều rất nhiều rất nhiều kiểu dáng.
Cuối cùng Lâm Mộc đồng ý cho mỗi đứa một món đồ chơi mới dụ dỗ đám nhóc này đi chỗ khác. Mà Linie thì bị Phil kéo vào trong phòng cậu ta, Sacha cũng đi theo vào.
Lâm Mộc lấy bàn cờ làm bằng gỗ đặt giữa giường, dùng viên đá làm quân cờ, dùng chén làm đĩa. Lúc này bọn họ cũng đem khay ăn vặt đặt trên giường.
Sacha nhìn trên bàn cơ có khắc đường ngang đường dọc giao nhau, còn được nhuộm bằng chất lỏng nào đó, rất dễ phân chia “Lâm Mộc, bàn cờ này chơi như thế nào?” Nói xong cầm viên đá đã bị mài không còn góc cạnh “Dùng cái này?”
Thấy Linie tuy tâm tình không cao, nhưng cũng tò mò nhìn bàn cờ và viên đá, Lâm Mộc cầm viên đá cười “Cái này làm quân cờ, khối ván gỗ này là bàn cờ. Trò chơi chúng ta chơi gọi là ‘cờ năm quân’, đơn giản lắm, lại chơi hay nữa.” Dù sao cũng phải động não mới có thể thắng nổi.
Kỳ thật Lâm Mộc thích chơi cờ vua hơn, nhưng hiện tại không thích hợp lấy ra cho bọn họ chơi. Dù sao thì cơ vua cũng chẳng đơn giản, phải nhớ quy tắc, hơn nữa còn có tượng, mã, pháo, tốt vân vân, hiện tại cũng chỉ có Patrick có thể chơi với hắn, hơn nữa hắn phải cố sức để giải thích các quân cờ.
Đơn giản giới thiệu quy tắc cờ năm quân, Sacha tranh lấy vị trí đầu để đấu với Lâm Mộc, mà Linie và Phil thì ở một bên xem rất dụng tâm.
Cho nên khi Lâm Mộc thấy Sacha vừa ôm chén quân cờ vừa chơi rất khó hiểu ‘Sacha à, kỳ thật quân cờ không nhẹ, cũng không phải thức ăn, không cần ôm như vậy đâu.’ Nhưng thấy đối phương ôm chắc như vậy hắn cũng không nói gì.
Gà mờ Sacha không bao lâu đã bị đánh bại, kêu la ván nữa nhất định sẽ đánh bại Lâm Mộc, cái gì nhỉ…, à là phải rửa nhục, sau đó đánh cho đối phương thất bại thảm hại.
Lâm Mộc cảm thấy hắn dạy thành ngữ cho Sacha như vậy là một quyết định sai lầm, hiện tại cậu ta đều biết nói đánh cho hắn thất bại thảm hại.
Đương nhiên, ván tiếp theo Sacha vẫn thua nữa, Phil tiến lên cầm lấy chén quân cờ trong tay Sacha, ôm chén tuyên bố “Ván này đánh với Lâm Mộc.” Sau đó ôm chặt chén không buông, cho nên hành vi cướp đoạt chén quân cờ ôm chặt không buông cứ thế kéo dài mãi, thế nên sau này người ta chơi cờ cứ thế ôm chén không buông, thật sự là một hiểu lầm tốt đẹp. Lâm Mộc rất xấu tâm không nói, trong lòng lại nghĩ những người về sau chơi cờ có thể lấy nổi chén cờ không. Dù sao chơi cờ cũng tốn thời gian. Đương nhiên đây là nói sau, hiện tại Lâm Mộc chuyên tâm đánh cờ với Phil.
Loại trò chơi cờ năm quân này, cho dù đối phương không chơi tốt cũng rất tốn thời gian, huống chi Phil cũng đã hiểu cách thức đôi chút. Ít nhất cậu ta không giống Sacha chưa bao giờ nhận được một lần cờ.
Người thắng đương nhiên vẫn là Lâm Mộc, bằng không nếu chơi thua người mới bắt đầu chơi, Lâm Mộc sẽ nhịn không được đâm đầu vào miếng đậu hũ chết đi, tuy rằng bây giờ còn chưa xuất hiện thứ gọi là đậu hũ.
Lúc chơi cờ cùng Linie, Lâm Mộc hết sức chăm chú, cuối cùng cũng chỉ thắng hiểm. Sờ mồ hôi không tồn tại trên trán “Nghỉ một lúc, Phil chơi với Sacha.”
Lâm Mộc dựa vào đống da thú được gấp gọn duỗi tay duỗi chân, thấy Linie nằm xuống bên cạnh đưa trái cây trong tay cho hắn.
Linie nhận trái cây, hai người cũng chẳng ăn trái cây, mà nhìn hai người đang chuyên tâm chơi cờ kia “Cùng Jason làm sao vậy?”
Phil đang chơi cờ nghe thấy Lâm Mộc hỏi vấn đề này, quay đầu cho hắn một ánh mắt nghi hoặc ‘Không phải nói bóng nói gió sao? Sao hỏi trực tiếp vậy?’
Lâm Mộc nhướn mày nhìn hắn ‘Quá trình kia bỏ đi, khẳng định có quan hệ tới Jason.’
Linie không có chú ý Lâm Mộc mắt đi mày lại với Phil, nghe thấy Lâm Mộc hỏi, động tác cắn trái cây của Linie ngừng lại một chút “Không có gì.”
Lâm Mộc cũng không nhìn hắn “Cũng không cảm thấy không có gì.” Hắn quay qua sang nhìn Linie “Mọi người đều nhìn ra, không vui. Đương nhiên giống cái không vui lỗi đều do giống đực làm, cho nên chính là Jason sai. (đây là ý tưởng của tất cả mọi giống đực)”
“………” Linie cũng không biết chuyện gì xảy ra giữa hắn và Jason, hắn có thể nhận ra Jason rất để ý hắn, nhưng vì sao lại không thấy cầu hôn giống như đám Patrick đã cầu hôn chứ? Điều này làm cho Linie có đôi khi nhịn không được nghĩ, Jason có thích hắn hay không?
Nhìn thấy Linie do dự “Nói một chút đi, có nhiều người dễ nghĩ ra biện pháp hơn?”
Linie nói chuyện với Lâm Mộc làm cho Sacha và Phil khó mà an tâm chơi cờ, cũng bu lại “Đúng đó. Nói cho bọn này biết đi, ít ra bọn này còn có thể nghĩ ra chủ ý.”
Linie do dự mà nói ra suy đoán của mình.
Sacha nói “Linie yên tâm đi. Vĩ đại như thế Jason khẳng định sẽ thích.”
Phil cũng gật đầu theo “Bọn này đều nhìn ra Jason thích. Linie, không cần lo lắng. Có lẽ rất nhanh Jason sẽ cầu hôn.” Phil vội vàng an ủi.
Lâm Mộc nâng cằm suy nghĩ. Hắn cũng hoài nghi vì sao Jason không cầu hôn Linie. Jason không thích Linie? Loại ý tưởng này Lâm Mộc không tin, trước đó không phải Jason mặt lạnh đã tặng hoa cho Linie sao? Tuy rằng đó là hoa hướng dương. Chẳng lẽ Jason ngượng ngùng? Lâm Mộc bị ý tưởng này lôi. Nhưng mà cũng không bài trừ Jason là tên muộn tao. Có thể nhở Patrick tìm hiểu ý tưởng của Jason.