*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
*************
Hoàng Viễn hài lòng với cái rổ trong tay, cơm trưa của hắn và Ryan xem như đã có. Tâm tình sung sướng cầm rổ đi.
Lâm Mộc nhìn Hoàng Viễn vừa lòng thỏa ý cướp hết canh cộng thêm một nửa đồ ăn cậu làm rời khỏi, lại nhìn Patrick với sắc mặt đen thùi, cậu có chút lo lắng về sau Hoàng Viễn sẽ bị Patrick cho vào danh sách đối tượng từ chối qua lại.
Hoàng Viễn đi rồi, bọn họ cũng phải ăn cơm, “Patrick, anh đi rửa thịt bọn họ đưa tới đi. Em đi xào rau. Ngày hôm qua dùng bột mì chưa lên men làm bánh bột ngô còn một ít, em đem nó cắt thành sợi trộn với rau xanh xào thịt, ăn ngon lắm.”
Lâm Mộc nói xong bận rộn, bởi vì lượng cơm của Patrick rất lớn, hơn nữa đối phương lại ăn rất nhiều thịt, cho nên bình thường Lâm Mộc làm ít đồ kho cho y, mà thịt nướng, chiên thịt thăn thì Lâm Mộc rất ít làm. Dù sao những món này cậu chẳng có kinh nghiệm phong phú bằng Patrick.
Xào bánh mì sợi cho bản thân ăn thì Lâm Mộc để làm sau cùng, cậu chuẩn bị những món cho Patrick trước rồi mới tới mình, dù sao xào rau cũng tốn thời gian rất ít.
Lâm Môc làm rất nhiều món thịt, cuối cùng ra nồi chính là món bánh mì sợi của cậu, món này là món ăn cơm, ăn ngon lại dễ làm. Lâm Mộc bưng chén của mình ăn rồi cũng gắp cho Patrick một ít nếm thử, xem có thích không, hơn nữa cậu làm cũng không ít.
Hai người ngồi ở bàn đá trong sân, bên cạnh là đống lửa để nướng thịt. Mấy món thức ăn, Lâm Mộc làm phân lượng rất nhiều, nhưng vẫn không đủ cho Patrick ăn, nếu đối phương ăn không no còn có thể thuận tiện nướng thêm thịt để ăn. Thịt trước đó đã được Lâm Mộc ướp gia vị rồi, Patrick chỉ cần phát huy kỹ năng nướng thịt của y là được, rất thuận tiện.
Hương vị của thịt nướng rất ngon, cho nên dù Patrick ăn no, cũng sẽ nướng thêm một ít, đối với thú nhân mà nói, ăn nhiều chút là dự trữ năng lượng.
Lâm Mộc ăn chủ yếu là món ăn cậu chuẩn bị cho Patrick, tuy gia vi không phong phú, nhưng hương vị cũng tuyệt lắm, dù sao thịt ở thế giới này cũng chẳng phải là thịt được cho ăn nhiều thức ăn gia súc. Thực vật ở thế giới này tự mọc lên, tự nhiên ngon hơn nhiều với loại thúc lớn, nguyên nước nguyên vị luôn được mọi người thích.
“Matt sao rồi? Không có bị thương chứ?” Lúc ấy cậu thấy trên người Matt cũng không có vết máu, có cũng chắc là vết bầm.
Patrick gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai nhai, vị rất ngon.
“Hắn không có việc gì, cảm xúc cũng đã bình tĩnh lại, có Mischa ở cũng không có việc gì đâu. Anh đã nói rõ với hắn, hắn cho dù không muốn tin nhưng biết chuyện Hoàng Viễn không phải Rilla là thật!”
Lâm Mộc gật đầu “Vậy là tốt rồi.” Chỉ cần đối phương hiểu được Hoàng Viễn không phải Rilla, sẽ lại không xảy ra chuyện như hôm nay, tuy về sau Matt sẽ không vui khi nhìn thấy Hoàng Viễn, nhưng mà đây là kết quả tốt nhất. Nghĩ lại dù là cậu, có một kẻ thù như vậy, cho dù biết đối phương lớn lên giống thôi, nhưng nhìn thấy cũng cảm thấy chướng mắt.
“Buổi chiều em đi gặp Mischa, không biết hiện tại nó thế nào. Matt bỗng nhiên nổi điên lên chắc nó sợ hãi lắm.”
Patrick cảm thấy để Lâm Mộc đi gặp Mischa cũng tốt, Mischa là ấu tể giống cái duy nhất trong bộ lạc này, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, hy vọng nó sẽ không oán hận Hoàng Viễn mới tốt. Tuy người khác đối với Hoàng Viễn ra sao, y cũng chẳng quan tâm, nhưng nếu Hoàng Viễn có phiền toái, Lâm Mộc nhất định sẽ lo lắng, cho nên đem chuyện này giải quyết ổn thỏa là tốt nhất.
Nếu đã quyết định đi thăm Mischa, Lâm Mộc tự nhiên sẽ chuẩn bị một ít món ăn. Cậu làm một ít bánh ngọt được mấy đứa bé thích, nhân là các loại mứt trái cây chua ngọt mà cậu làm
Thời điểm Lâm Mộc đi đến nhà Matt, Matt không có nhà, mà Mischa lại nhu thuận dệt vải. Nhìn thấy nó đang dùng hai thanh trúc đan áo len một cách thuần thục, nếu không phải đến thế giới này, nhìn thấy một đứa bé trai ngồi đan áo len, Lâm Mộc nhất định sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
“Mischa”
“Chú Lâm Mộc, chú đã tới.” Mischa bỏ đồ lên bàn, cười chào đón.
Lâm Mộc sờ đầu nó, “Mang theo cho cháu ít bánh ngọt đây.”
Mischa nhận lấy để lên bàn, cũng không giống như lúc trước hưng phấn nhận lấy ăn ngay.
“Làm sao vậy?” Khuôn mặt Mischa rõ ràng có chuyện buồn làm cho Lâm Mộc nhịn không được hỏi.
Mischa nhíu mày “Cháu lo cho phụ thân.”
Lâm Mộc nói “Không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao? Chú tin phụ thân cháu nhất định sẽ tin Hoàng Viễn không phải Rilla, cũng sẽ không mất đi lý trí như hôm nay.”
“Chuyện này cháu biết, cháu cũng tin Hoàng Viễn không phải là dược sư không muốn cứu cha thân kia, nhưng chú ấy xuất hiện làm cho phụ thân nhớ tới chuyện đau lòng. Cháu biết phụ thân rất nhớ cha thân, nhưng mà do cháu còn nhỏ cho nên…..”
Thú nhân đều thành tâm thành ý yêu bầu bạn của mình, nếu bầu bạn chết, bọn họ bình thường đều lựa chọn chết theo.
“Chú Lâm Mộc, cháu rất lo cho phụ thân, ông ấy rất đau lòng, tuy ông ấy không nói nhưng cháu biết, cháu rất lo, lo phụ thân có đi tìm cha thân hay không?”
Bởi vì Hoàng Viễn xuất hiện, dẫn tới áp lực đau khổ trong lòng Matt bộc phát, sống không thể yêu là chuyện không tốt với bọn họ
Nhìn thấy Mischa khóc trước mặt, Lâm Mộc ôm nó vào lòng “Yên tâm, không phải còn có cháu sao? Matt sao bỏ được?”
Mischa ngẩng đầu “Vâng, phụ thân nhất định sẽ không không cần Mischa.”
Mischa nhìn thấy Matt đứng ở cửa.
Matt rất giận bản thân mình, hắn thật không ngờ tinh thần của hắn chán nản lại làm cho Mischa lo lắng như vậy, Mischa là bảo bối mà Kai để lại cho hắn, hắn không muốn Mischa chịu khổ dù chỉ một chút, lại càng không nguyện ý Mischa đau lòng.
Mischa nhìn thấy phụ thân nhà mình, lập tức chạy lại bổ nhào vào trong lòng hắn, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy xuống “Phụ thân, phụ thân. Người không thể không muốn Mischa, người không thể không cần con. Con biết phụ thân nhớ cha thân, con cũng nhớ cha thân, chỉ là……chỉ là, Mischa không muốn không có phụ thân, Mischa đã không còn cha thân.”
Trong lòng Mischa vẫn còn bất an, nó không còn nhớ hình dáng của cha thân nữa, khi đó nó quá nhỏ không nhớ được, phụ thân có nói với nó về chuyện của cha thân, nhưng về sau phụ thân cũng không nói về cha thân nữa. Mischa biết khi đó mỗi lần phụ thân nói về cha thân đều sẽ rất đau lòng, ông ấy sẽ nhìn về phía Đông (bọn họ cho rằng đó là chỗ của Thần Thú, người chết đều sẽ về với vòng tay Thần Thú, cho nên khi suy nghĩ nhớ nhung đều sẽ nhìn về phía Đông) rất lâu, sau đó lại thở dài. Mischa biết bởi vì phụ thân lo lắng cho nó nên mới không có đi tìm cha thân, nhưng hiện tại cuộc sống rất tốt, cho dù không có phụ thân thì cuộc sống của nó cũng không kém, chính là bởi vì dạng này nên Mischa mới lo lắng phụ thân sẽ đột nhiên đi tìm cha thân.
Matt ngồi xổm xuống, ôm Mischa vào lòng “Phụ thân sẽ không rời đi, phụ thân sẽ nhìn Mischa lớn lên, nhìn Mischa tìm được bầu bạn của mình. Phụ thân…….”
Mischa ngắt lời Matt nói “Con không tìm bầu bạn, con vĩnh viễn không tìm bầu bạn, phụ thân vĩnh viễn phải ở cùng con.”
Matt ôm lấy Mischa, gật đầu với Lâm Mộc, đi vào phòng.
Lâm Mộc biết cha con hai người bọn họ cần tâm sự, nhưng hiện tai xem ra cũng chẳng có gì lo lắng, có Mischa, Matt sẽ không làm chuyện điên rồ.
Đem bánh ngọt cho Mischa để vào phòng bếp, Lâm Mộc cầm rổ của mình thoải mái rời khỏi.
Mà Hoàng Viễn ăn uống no đủ giờ phút này đang ngủ ngon trên giường.
Ryan nhìn Hoàng Viễn nằm cạnh mình, bởi vì nhà hắn không có giường dư thừa nên hắn cùng Hoàng Viễn ngủ chung, tuy hắn nghĩ muốn đặt mua một chiếc giường nữa, nhưng do Lâm Mộc nói ngủ cùng có lợi cho việc phát triển tình cảm, hơn nữa đã xảy ra chuyện như vậy, Ryan cũng không có biện pháp nhờ Matt làm giường giùm, cho nên hiện tại hai người vẫn duy trì trạng thái ngủ chung
Thật ra chuyện gì xảy ra Ryan cũng không hiểu lắm, vốn hôm nay Hoàng Viễn cảm thấy thân thể hắn khỏe hơn rồi, muốn đi ra tản bộ, Hoàng Viễn cũng không tính cho Ryan đi cùng, nhưng Ryan kiên trì, hiện tại Ryan thật sự may mắn lúc ấy vì y muốn ở chung với Hoàng Viễn, cho nên muốn đi cùng, nếu y không đi cùng, nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi.
Ryan không biết vì sao Matt thấy Hoàng Viễn lại nổi điên lên, lại công kích Hoàng Viễn, y tự nhiên không thể để Hoàng Viễn bị thương, cho nên y liền chẳng biết tại sao đánh nhau với Matt luôn, mà y lại không thể giống Matt đánh ác như vậy. Matt phát điên làm cho Ryan hoài nghi Hoàng Viễn đã làm gì để cho Matt căm hận như thế, nhưng mặc kệ thế nào y cũng không thể để cho Hoàng Viễn bị thương.
Nghe Hoàng Viễn nói nguyên nhân mọi chuyện, nhưng Ryan cảm thấy được, Hoàng Viễn là Hoàng Viễn, hắn tuyệt không phải là Rilla kia. Điểm đấy đã được Lâm Mộc mà y tín nhiệm chứng minh, lại bởi vì Ryan cảm thấy Hoàng Viễn tuyệt đối không phải là loại người thấy chết mà khôngc cứu, đã ở chung một thời gian tuy không dài nhưng y cũng tin tưởng Hoàng Viễn.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
*************
Hoàng Viễn hài lòng với cái rổ trong tay, cơm trưa của hắn và Ryan xem như đã có. Tâm tình sung sướng cầm rổ đi.
Lâm Mộc nhìn Hoàng Viễn vừa lòng thỏa ý cướp hết canh cộng thêm một nửa đồ ăn cậu làm rời khỏi, lại nhìn Patrick với sắc mặt đen thùi, cậu có chút lo lắng về sau Hoàng Viễn sẽ bị Patrick cho vào danh sách đối tượng từ chối qua lại.
Hoàng Viễn đi rồi, bọn họ cũng phải ăn cơm, “Patrick, anh đi rửa thịt bọn họ đưa tới đi. Em đi xào rau. Ngày hôm qua dùng bột mì chưa lên men làm bánh bột ngô còn một ít, em đem nó cắt thành sợi trộn với rau xanh xào thịt, ăn ngon lắm.”
Lâm Mộc nói xong bận rộn, bởi vì lượng cơm của Patrick rất lớn, hơn nữa đối phương lại ăn rất nhiều thịt, cho nên bình thường Lâm Mộc làm ít đồ kho cho y, mà thịt nướng, chiên thịt thăn thì Lâm Mộc rất ít làm. Dù sao những món này cậu chẳng có kinh nghiệm phong phú bằng Patrick.
Xào bánh mì sợi cho bản thân ăn thì Lâm Mộc để làm sau cùng, cậu chuẩn bị những món cho Patrick trước rồi mới tới mình, dù sao xào rau cũng tốn thời gian rất ít.
Lâm Môc làm rất nhiều món thịt, cuối cùng ra nồi chính là món bánh mì sợi của cậu, món này là món ăn cơm, ăn ngon lại dễ làm. Lâm Mộc bưng chén của mình ăn rồi cũng gắp cho Patrick một ít nếm thử, xem có thích không, hơn nữa cậu làm cũng không ít.
Hai người ngồi ở bàn đá trong sân, bên cạnh là đống lửa để nướng thịt. Mấy món thức ăn, Lâm Mộc làm phân lượng rất nhiều, nhưng vẫn không đủ cho Patrick ăn, nếu đối phương ăn không no còn có thể thuận tiện nướng thêm thịt để ăn. Thịt trước đó đã được Lâm Mộc ướp gia vị rồi, Patrick chỉ cần phát huy kỹ năng nướng thịt của y là được, rất thuận tiện.
Hương vị của thịt nướng rất ngon, cho nên dù Patrick ăn no, cũng sẽ nướng thêm một ít, đối với thú nhân mà nói, ăn nhiều chút là dự trữ năng lượng.
Lâm Mộc ăn chủ yếu là món ăn cậu chuẩn bị cho Patrick, tuy gia vi không phong phú, nhưng hương vị cũng tuyệt lắm, dù sao thịt ở thế giới này cũng chẳng phải là thịt được cho ăn nhiều thức ăn gia súc. Thực vật ở thế giới này tự mọc lên, tự nhiên ngon hơn nhiều với loại thúc lớn, nguyên nước nguyên vị luôn được mọi người thích.
“Matt sao rồi? Không có bị thương chứ?” Lúc ấy cậu thấy trên người Matt cũng không có vết máu, có cũng chắc là vết bầm.
Patrick gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai nhai, vị rất ngon.
“Hắn không có việc gì, cảm xúc cũng đã bình tĩnh lại, có Mischa ở cũng không có việc gì đâu. Anh đã nói rõ với hắn, hắn cho dù không muốn tin nhưng biết chuyện Hoàng Viễn không phải Rilla là thật!”
Lâm Mộc gật đầu “Vậy là tốt rồi.” Chỉ cần đối phương hiểu được Hoàng Viễn không phải Rilla, sẽ lại không xảy ra chuyện như hôm nay, tuy về sau Matt sẽ không vui khi nhìn thấy Hoàng Viễn, nhưng mà đây là kết quả tốt nhất. Nghĩ lại dù là cậu, có một kẻ thù như vậy, cho dù biết đối phương lớn lên giống thôi, nhưng nhìn thấy cũng cảm thấy chướng mắt.
“Buổi chiều em đi gặp Mischa, không biết hiện tại nó thế nào. Matt bỗng nhiên nổi điên lên chắc nó sợ hãi lắm.”
Patrick cảm thấy để Lâm Mộc đi gặp Mischa cũng tốt, Mischa là ấu tể giống cái duy nhất trong bộ lạc này, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, hy vọng nó sẽ không oán hận Hoàng Viễn mới tốt. Tuy người khác đối với Hoàng Viễn ra sao, y cũng chẳng quan tâm, nhưng nếu Hoàng Viễn có phiền toái, Lâm Mộc nhất định sẽ lo lắng, cho nên đem chuyện này giải quyết ổn thỏa là tốt nhất.
Nếu đã quyết định đi thăm Mischa, Lâm Mộc tự nhiên sẽ chuẩn bị một ít món ăn. Cậu làm một ít bánh ngọt được mấy đứa bé thích, nhân là các loại mứt trái cây chua ngọt mà cậu làm
Thời điểm Lâm Mộc đi đến nhà Matt, Matt không có nhà, mà Mischa lại nhu thuận dệt vải. Nhìn thấy nó đang dùng hai thanh trúc đan áo len một cách thuần thục, nếu không phải đến thế giới này, nhìn thấy một đứa bé trai ngồi đan áo len, Lâm Mộc nhất định sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
“Mischa”
“Chú Lâm Mộc, chú đã tới.” Mischa bỏ đồ lên bàn, cười chào đón.
Lâm Mộc sờ đầu nó, “Mang theo cho cháu ít bánh ngọt đây.”
Mischa nhận lấy để lên bàn, cũng không giống như lúc trước hưng phấn nhận lấy ăn ngay.
“Làm sao vậy?” Khuôn mặt Mischa rõ ràng có chuyện buồn làm cho Lâm Mộc nhịn không được hỏi.
Mischa nhíu mày “Cháu lo cho phụ thân.”
Lâm Mộc nói “Không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao? Chú tin phụ thân cháu nhất định sẽ tin Hoàng Viễn không phải Rilla, cũng sẽ không mất đi lý trí như hôm nay.”
“Chuyện này cháu biết, cháu cũng tin Hoàng Viễn không phải là dược sư không muốn cứu cha thân kia, nhưng chú ấy xuất hiện làm cho phụ thân nhớ tới chuyện đau lòng. Cháu biết phụ thân rất nhớ cha thân, nhưng mà do cháu còn nhỏ cho nên…..”
Thú nhân đều thành tâm thành ý yêu bầu bạn của mình, nếu bầu bạn chết, bọn họ bình thường đều lựa chọn chết theo.
“Chú Lâm Mộc, cháu rất lo cho phụ thân, ông ấy rất đau lòng, tuy ông ấy không nói nhưng cháu biết, cháu rất lo, lo phụ thân có đi tìm cha thân hay không?”
Bởi vì Hoàng Viễn xuất hiện, dẫn tới áp lực đau khổ trong lòng Matt bộc phát, sống không thể yêu là chuyện không tốt với bọn họ
Nhìn thấy Mischa khóc trước mặt, Lâm Mộc ôm nó vào lòng “Yên tâm, không phải còn có cháu sao? Matt sao bỏ được?”
Mischa ngẩng đầu “Vâng, phụ thân nhất định sẽ không không cần Mischa.”
Mischa nhìn thấy Matt đứng ở cửa.
Matt rất giận bản thân mình, hắn thật không ngờ tinh thần của hắn chán nản lại làm cho Mischa lo lắng như vậy, Mischa là bảo bối mà Kai để lại cho hắn, hắn không muốn Mischa chịu khổ dù chỉ một chút, lại càng không nguyện ý Mischa đau lòng.
Mischa nhìn thấy phụ thân nhà mình, lập tức chạy lại bổ nhào vào trong lòng hắn, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy xuống “Phụ thân, phụ thân. Người không thể không muốn Mischa, người không thể không cần con. Con biết phụ thân nhớ cha thân, con cũng nhớ cha thân, chỉ là……chỉ là, Mischa không muốn không có phụ thân, Mischa đã không còn cha thân.”
Trong lòng Mischa vẫn còn bất an, nó không còn nhớ hình dáng của cha thân nữa, khi đó nó quá nhỏ không nhớ được, phụ thân có nói với nó về chuyện của cha thân, nhưng về sau phụ thân cũng không nói về cha thân nữa. Mischa biết khi đó mỗi lần phụ thân nói về cha thân đều sẽ rất đau lòng, ông ấy sẽ nhìn về phía Đông (bọn họ cho rằng đó là chỗ của Thần Thú, người chết đều sẽ về với vòng tay Thần Thú, cho nên khi suy nghĩ nhớ nhung đều sẽ nhìn về phía Đông) rất lâu, sau đó lại thở dài. Mischa biết bởi vì phụ thân lo lắng cho nó nên mới không có đi tìm cha thân, nhưng hiện tại cuộc sống rất tốt, cho dù không có phụ thân thì cuộc sống của nó cũng không kém, chính là bởi vì dạng này nên Mischa mới lo lắng phụ thân sẽ đột nhiên đi tìm cha thân.
Matt ngồi xổm xuống, ôm Mischa vào lòng “Phụ thân sẽ không rời đi, phụ thân sẽ nhìn Mischa lớn lên, nhìn Mischa tìm được bầu bạn của mình. Phụ thân…….”
Mischa ngắt lời Matt nói “Con không tìm bầu bạn, con vĩnh viễn không tìm bầu bạn, phụ thân vĩnh viễn phải ở cùng con.”
Matt ôm lấy Mischa, gật đầu với Lâm Mộc, đi vào phòng.
Lâm Mộc biết cha con hai người bọn họ cần tâm sự, nhưng hiện tai xem ra cũng chẳng có gì lo lắng, có Mischa, Matt sẽ không làm chuyện điên rồ.
Đem bánh ngọt cho Mischa để vào phòng bếp, Lâm Mộc cầm rổ của mình thoải mái rời khỏi.
Mà Hoàng Viễn ăn uống no đủ giờ phút này đang ngủ ngon trên giường.
Ryan nhìn Hoàng Viễn nằm cạnh mình, bởi vì nhà hắn không có giường dư thừa nên hắn cùng Hoàng Viễn ngủ chung, tuy hắn nghĩ muốn đặt mua một chiếc giường nữa, nhưng do Lâm Mộc nói ngủ cùng có lợi cho việc phát triển tình cảm, hơn nữa đã xảy ra chuyện như vậy, Ryan cũng không có biện pháp nhờ Matt làm giường giùm, cho nên hiện tại hai người vẫn duy trì trạng thái ngủ chung
Thật ra chuyện gì xảy ra Ryan cũng không hiểu lắm, vốn hôm nay Hoàng Viễn cảm thấy thân thể hắn khỏe hơn rồi, muốn đi ra tản bộ, Hoàng Viễn cũng không tính cho Ryan đi cùng, nhưng Ryan kiên trì, hiện tại Ryan thật sự may mắn lúc ấy vì y muốn ở chung với Hoàng Viễn, cho nên muốn đi cùng, nếu y không đi cùng, nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi.
Ryan không biết vì sao Matt thấy Hoàng Viễn lại nổi điên lên, lại công kích Hoàng Viễn, y tự nhiên không thể để Hoàng Viễn bị thương, cho nên y liền chẳng biết tại sao đánh nhau với Matt luôn, mà y lại không thể giống Matt đánh ác như vậy. Matt phát điên làm cho Ryan hoài nghi Hoàng Viễn đã làm gì để cho Matt căm hận như thế, nhưng mặc kệ thế nào y cũng không thể để cho Hoàng Viễn bị thương.
Nghe Hoàng Viễn nói nguyên nhân mọi chuyện, nhưng Ryan cảm thấy được, Hoàng Viễn là Hoàng Viễn, hắn tuyệt không phải là Rilla kia. Điểm đấy đã được Lâm Mộc mà y tín nhiệm chứng minh, lại bởi vì Ryan cảm thấy Hoàng Viễn tuyệt đối không phải là loại người thấy chết mà khôngc cứu, đã ở chung một thời gian tuy không dài nhưng y cũng tin tưởng Hoàng Viễn.