*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Sáng sớm hôm nay sau khi Lâm Mộc thức dậy, Patrick có nói với cậu tuyết lại rơi.
Lâm Mộc thật không ngờ, hôm nay còn chưa được vài ngày mà tuyết đã rơi rồi. Bởi vì trời lạnh, Lâm Mộc vẫn không đi ra ngoài, cũng chỉ chơi đùa điên cuồng trong sân với bọn Hoàng Viễn vào mấy ngày trời quang. Do thời tiết nên Patrick còn nhân cơ hội xúc hết tuyết trong sân đi ra ngoài, cũng quét hết tuyết đọng trên nóc nhà, sân chưa khô giờ tuyết lại rơi nữa.
“Patrick, mấy ngày trước anh bận rộn coi như toi công, xem tuyết lại rơi kìa.” Trong lời Lâm Mộc nói có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, hừ, ai bảo anh không cho em nghịch tuyết.
Khi mà trời quang, Lâm Mộc bọn họ liền la hét đòi chơi tuyết, đắp người tuyết, ném tuyết linh tinh, nhưng mà các thú nhân sợ bọn họ bị tổn thương do gió rét, một đám liền không đồng ý, tuy ngoài miệng Patrick nói không có phản đối, nhưng người ta càng làm trực tiếp luôn, người ta xúc hết tuyết bỏ đi, xem mấy em chơi như thế nào.
Bọn họ không được phép ra bên ngoài sân chơi, mà trong sân thì không có tuyết, cho nên chuyện đắp người tuyết, ném tuyết cũng chẳng thành.
Patrick nghe Lâm Mộc nói vậy cũng chỉ cười cười, trong lòng y biết Lâm Mộc đang oán trách chuyện y không cho đối phương nghịch tuyết, nhưng mà y cũng không có hối hận khi làm như vậy, một đám giống cái yếu ớt như vậy, không chỉ có người chịu tôi, mà bọn họ nhìn thấy đều đau lòng, bầu bạn nhà ai thì đau lòng người ấy, y đương nhiên lo lắng khắp nơi cho Lâm Mộc, chỉ với thể chất của Lâm Mộc, Patrick đều cảm thấy nguyên một mùa đông Lâm Mộc đều nằm trên giường ấm áp trong nhà thì y mới yên tâm.
Lâm Mộc cơm nước xong thì ngồi trong phòng khách nhìn tuyết rơi, đương nhiên chỉ nhìn qua khe hở. Nhà bọn họ không có cửa, mùa đông vẫn dùng tấm da thú lớn làm rèm cửa, mùa đông dùng vừa dày vừa nặng, có thể ngăn cách khí lạnh ở bên ngoài, hiệu quả còn tốt hơn dùng cửa gỗ. Nhưng chỗ hỏng duy nhất là không tiện nhìn ra bên ngoài, cũng không thể vì nhìn cảnh sắc bên ngoài mà kéo cửa rèm lên, gió lạnh vù vù kia còn không thổi vào nhà, cho nên, vì thỏa mãn tâm nguyện muốn nhìn cảnh sắc bên ngoài của Lâm Mộc, Patrick liền mở một ô nhỏ trên rèm cửa, cái ô chỉ bằng cỡ cái ót của Lâm Mộc, muốn nhìn cảnh bên ngoài thì nhấc da thú che cái ô đó lên, lúc này Lâm Mộc ngồi trên ghế nhấc ô lên nhìn tuyết rơi bên ngoài, không có biện pháp, cậu sợ rất lạnh.
Patrick làm một cái ống trúc đựng nước nóng để cho Lâm Mộc cầm cho ấm tay. Lâm Mộc làm một cái ghế dựa giống ghế nằm, còn cố ý làm lớn, để cho hai người có thể nằm lên. Mà sau khi Patrick dọn dẹp xong liền nằm xuống bên người Lâm Mộc, sau đó ôm người vào lòng, đắp da thú lên người, xem như ấm áp. Lâm Mộc oa cả người vào trong ngực Patrick, trên người còn đắp chăn da thú thật dày, chỉ lộ cặp mắt ra, nhìn thấy đều thấy ấm áp.
Thời điểm hai người nghĩ cứ như vậy nhìn tuyết qua ngày cũng tốt, thì cửa nhà bọn họ bị đẩy ra, sau đó liền nhìn thấy Sacha bị Locker bọc kín ôm đi vào.
“Lão Đại, ở nhà chứ? Tôi vào đây.”
Lâm Mộc nhìn thấy hành động của Locker liền nhịn không được trợn trắng mắt ở trong lòng, bạn nói người ta thường ở ngoài cửa sân gõ cửa hỏi có thể vào được hay không, đây lại khen ngược, tiến vào rồi mới hỏi có thể vào hay không.
Patrick thấy có người quấy rầy y cùng Lâm Mộc nghỉ ngơi, trong lòng cũng chỉ không có cách nào khác, ôm Lâm Mộc vào phòng, đặt trên giường sưởi. Bởi vì giường sưởi vẫn đốt, cho nên phòng vẫn ấm, trên giường cũng ấm.
Patrick làm xong nhưng việc này rồi mới lên tiếng “Vào đi.”
Thật ra Locker chờ đã sốt ruột, tuy cũng chỉ một lúc vậy, nhưng hắn không sợ lạnh, chỉ sợ người trong ngực bị lạnh, nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của Lão Đại làm cho hắn không dám trực tiếp đi vào nhà. Hơn nữa, mùa đông, mùa làm cho người ta mơ màng, nếu hắn lỗ mãng đi vào thấy được thứ không nên thấy, vậy không tốt. Hắn lo lắng Lão Đại sẽ trực tiếp giết hắn, hắn bị người giết chết, ai tới chiếu cố Sacha nhà bọn họ, cho nên tuyệt không thể đắc tội Lão Đại.
Locker ôm Sacha vào nhà, vào trong phòng khách mới thả người buông xuống, mà người bị bọc lại nhanh chóng cởi chăn bao cậu ta ra.
“Locker anh ở đây nói chuyện phiếm với tộc trưởng, em đi tìm Lâm Mộc nói chuyện.” Nói xong liền chạy vào trong buồng.
Bởi vì thú nhân không thể vào buồng trong nhà người khác, hơn nữa, sau khi bọn họ đến đầy đủ, thú nhân bọn họ cũng không thể đi vào, nếu quá trớn sẽ bị những thú nhân khác liên hợp đánh thành đầu heo. Còn lý do vì sao, những giống cái đó cùng nhau nói chuyện phiếm, đùa giỡn ầm ĩ, hơn nữa người vẫn ở trên giường, những gì tốt đẹp của bầu bạn nhà mình bị một thú nhân khác nhìn thấy đương nhiên khó chịu trong lòng.
Những người kia giống như mọi khi, lục tục đi đến nhà Lâm Mộc, mà ngoài ý muốn là, hôm nay tuyết rơi mà Liya cũng đến đây, hơn nữa để cho Damon ôm đến, đáng tiếc Lâm Mộc không thấy trường hợp này bằng không cậu sẽ nghiền ngẫm xem có hương vị JQ không. Nhưng thật đáng tiếc, Lâm Mộc lại không thấy được chuyện này, mà Liya lại là người đến cuối cùng, sau khi được Damon cẩn thận thả xuống liền đỏ mặt chạy vào trong buồng.
Những thú nhân khác ngoại trừ trêu ghẹo Damon tự nhiên sẽ không nói gì khác, càng không miệng rộng đi nói ra bên ngoài, đương nhiên ngoại trừ bầu bạn nhà mình hỏi.
Mọi người đang cười ha hả nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy Liya đỏ mặt đi vào, các ánh mắt đều nhìn lên người cậu ta, làm cho Liya đỏ từ đầu đến chân trong nháy mắt.
Linie vội vàng giúp đỡ Liya, “Sao chạy nhanh vậy, cậu đang mang thai, như vậy sẽ không tốt.”
Liya cũng đột nhiên nhớ đến như vậy sẽ không tốt, lúc ấy chỉ lo xấu hổ đã quên mất chuyện này, biết Linie quan tâm mình, liền gật đầu “Về sau sẽ không.”
Linie thấy vẻ mặt ‘tôi sai rồi’ của Liya, cười nói “Cậu là dược sư càng nên nhớ rõ việc này, về sau nên nhớ kỹ.”
Lâm Mộc vội vàng đón cậu lên giường sưởi, cậu để một chiếc gối ôm dựa vào tường, sau đó để Liya ngồi vào bên cạnh cậu, nếu ngồi mệt có thể dựa vào tường nghỉ ngơi, dựa vào gối sẽ không bị tường lạnh.
Liya cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc, Lâm Mộc đắp chăn cho Liya, sau đó tò mò nhìn bụng cậu ta, bởi vì mùa đông mặc nhiều nên cũng không nhìn rõ bụng, “Liya, khi nào thì tiểu bảo bảo được sinh ra?”
Nói đến đứa nhỏ trong bụng, nụ cười của Liya liền tràn ngập tình thương của mẹ “Còn sáu tháng nữa.”
“Bốn tháng mùa đông, vậy thì tiểu bảo bảo sẽ được sinh ra vào mùa xuân hả, thời tiết lúc đó vừa lúc ôn hòa.”
Liya cười gật đầu.
Nói đến tiểu bảo bảo, mọi người còn nói không hết đề tài, vì dụ như tên của đứa bé thì nên gọi là gì. Cái gì, còn chưa nghĩ ra? Vậy thì nên nghĩ đi. Ví dụ như, cực cưng được sinh ra là tiểu giống cái hay tiểu giống đực. Bọn họ còn nghĩ đến cả tương lai sau này, ví dụ như, nếu là giống cái thì nên tìm một bầu bạn như thế nào, nếu là giống đực thì tìm một giống cái bầu bạn vừa ý ra sao. Vân vân……..
Mọi người trò chuyện vui vẻ, nghĩ đến tương lai trong tộc sẽ xuất hiện càng nhiều bé con, bọn họ liền vui vẻ.
“Liya, bình thường cậu nên cẩn thận, việc không thể làm thì đừng làm, việc nặng nhọc thì để Damon làm, đừng khách khí với hắn, muồn gì thì nói với hắn.” Hiện giờ Lâm Mộc đã hiểu thêm được nhiều điều: thú nhân giúp đỡ giống cái là điều cần phải.
Liya nghe thấy lời Lâm Mộc nói, nhỏ giọng nói “Như vậy cũng không tốt, dù sao tôi ở nhà anh ta cũng đã quấy rầy anh ta rồi.”
“Quấy rầy cái gì, thú nhân giúp đỡ cho cậu là điều nên làm thôi.” Sacha nói.
Linie cũng nói “Đúng vậy, hiện giờ cậu mang thai đương nhiên là người quan trọng nhất, để cho hắn làm chút chuyện cũng không sao, hơn nữa đối phương cũng cam tâm tình nguyện mà?”
“Ừ, Damon làm người cũng không tệ, thấy hắn rất chăm sóc cho cậu, đừng cảm thấy câu nệ, hiện giờ điều cậu nên làm là nuôi thân thể cho tốt.”
Lâm Mộc cười nói “Bọn họ nói đúng, cậu cũng không nên khách khí với Damon, nếu cậu khách khí với hắn thì hắn lại cảm thấy không được tự nhiên. Cậu nên học tập theo Hoàng Viễn, cậu thấy hắn sai sử Ryan làm này làm kia thật tùy ý, Ryan người ta còn vui tươi hớn hở kìa.”
“Ê, này, đang nói về Liya mà, nói đến tôi làm gì. Nhưng mà Lâm Mộc nói cũng không sai, đối với thú nhân, không cần khách khí với bọn họ.”
Liya gật đầu, cũng chưa nói được hay không được.
Mọi người nói xong cũng chuyển đề tài.
“Tuyết hôm nay rơi rất lớn, sao lại đến chỗ tôi?” Dù sao thời tiết ngày hôm nay cũng không thích hợp đi ra ngoài.
Phil thành thật nói “Thật ra muốn ra ngoài xem tuyết, nhưng Ryland không cho, nên muốn đến nhà cậu chơi.”
“Ừ, tôi cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng lại rất lạnh, lúc trước tôi nhìn tuyết mà ngứa hết người, nê có nghịch, nhưng lại bị đông lạnh, hơn nữa gió ở bên ngoài vừa lạnh vừa thổi vù vù, mặt cùng lỗ tai đều bị thổi đến đau buốt, cũng không chơi nữa.” Sacha thất vọng nói.
Linie cùng Adeline cảm thấy ngày tuyết rơi như này mà cùng nhau tụ tập nói chuyện phiếm thì rất ấm áp, cho nên đến tìm Lâm Mộc, đương nhiên không nghĩ đến mọi người lại một lần nữa tụ họp.
Về phần Liya, cậu ta được Damon ôm đến, Damon thấy Liya ở cùng Lâm Mộc bọn họ cũng rất vui vẻ, sau khi trở nên còn vui một thời gian, cho nên ngày tuyết rơi như vậy Damon cảm thấy vẫn nên để cho Liya đến tìm Lâm Mộc đi, miễn cho cậu ta ở nhà một mình rồi nghĩ nhiều.
Thật ra thấy tuyết bên ngoài rơi dày như vậy, Lâm Mộc cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng rất lạnh, gió lạnh thổi đến giống như dao nhỏ quét qua mặt, nếu như có mũ thì tốt rồi.
Nghĩ những thứ ở hiện đại dành cho mùa đông bao gồm, găng tay, khẩu trang, mũ, Lâm Mộc liền cảm thấy có thể làm cho bản thân cậu một chiếc mũ, bọc kín bản thân có thể ra ngoài chơi.
Cho nên Lâm Mộc nói với mọi người “Chúng ta làm mũ và găng tay đi.”
Găng tay thì bọn họ biết đến, thời điểm mùa hạ vì muốn lên núi nhổ cỏ vân vân, vì tránh cho bàn tay bị thương nên Lâm Mộc có làm rồi, về phần mũ, bọn họ (ngoại trừ Hoàng Viễn) vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Nếu Lâm Mộc nói làm, tự nhiên sẽ làm ngay lập tức, hơn nữa mọi người đều đến đông đủ, đụng tới vấn đề thì mọi người cùng nhau nghiên cứu.
Lâm Mộc xuống giường đi lấy da thú và kim chỉ, mà Hoàng Viễn thì phụ trách nói về công dụng và kiểu dáng của mũ.
Lâm Mộc ra ngoài thì thấy các thú nhân đang ngồi trong phòng khách câu được câu không mà nói chuyện phiếm, xem ra giải trí hưu nhàn ở đây thật nghèo nàn, trong lòng nghĩ xem có chuyện gì để cho bọn họ giết thời gian không.
Patrick thấy Lâm Mộc đi ra, liền tiến lên hỏi “Làm sao vậy? Mấy em cần gì, nói với anh là được.”
“Em nghĩ làm mũ, anh đưa cho em hết da thỏ đi.” Đang nói, có hai nhóc con chạy vào.
Lâm Mộc nhìn thấy Cầu Cầu, thấy bọt nước trên người nói, cậu liền cầm khăn mặt lau khô cho Cầu Cầu, thuận tiện cũng lau khô cho Casso, sau đó làm một sạp nhỏ ở gần lò sưởi, để cho Casso và Cầu Cầu ở đó sưởi ấm. Thuận tiện lấy một ít đồ ăn vặt cho bọn nó.
Lâm Mộc nhận lấy da thỏ Patrick đưa, “Lấy một quả hồng ở trên cửa sổ cho em đi.”
Hương vị của quả hồng đông lạnh cũng ngon lắm, chỉ là không thể ăn nhiều, Lâm Mộc bị Patrick hạn chế, mỗi ngày nhiều nhất ăn được một quả.
Patrick tự nhiên sẽ không thật sự lấy một quả về, thấy Lâm Mộc ăn những người khác nhất định sẽ muốn, cho nên y dùng rổ nhỏ lấy sáu quả đưa cho Lâm Mộc “Đừng cho Liya ăn quả hồng.”
Lâm Mộc cũng không có tính toán cho Liya ăn, nhưng mà cậu cầm nhiều thịt khô cho Liya ăn vặt, Lâm Mộc phát hiện có thể do mang thai nên Liya luôn thích ăn không ngừng
Bọn họ ở trong phòng vừa ăn vừa nghiên cứu, còn thật sự làm ra được găng tay, mọi người đeo thử, cảm thấy rất ấm. Lông tơ mềm mềm rất đáng yêu.
Mọi người bắt tay bắt đầu làm cho bản thân một đôi, đương nhiên Hoàng Viễn sẽ không làm, bây giờ hắn còn chưa biết dùng kim chỉ. Lâm Mộc đưa đôi thứ nhất cho hắn, bản thân làm lại một đôi cho mình.
Mũ, Lâm Mộc muốn làm loại có thể che tai được, vẽ hình dáng đại khái, mọi người thử làm, vừa mới bắt đầu thường sẽ không thành công, nhưng có hình thức ban đầu, làm lại một lần, mũ mão có thể dùng.
Kiểu dáng của mũ rất đơn giản, cắt da thú thành từng miếng rồi khâu lại là thành. Đeo găng tay, đội mũ, giấu hai lỗ tai trong mũ, nhìn bản thân, chỉ còn thiếu mỗi cái khăn quàng cổ, Lâm Mộc quyết định buổi tối dùng vải màn mà patrick dệt ra làm khăn quàng cổ, vải dệt mềm mại, làm thành khăn quàng cổ nhất định sẽ không tệ.
Làm găng tay, mũ, như vậy, giày, giày vải, dép lê cũng sẽ ra đời, đương nhiên cũng mất sáu bảy ngày công phu của mọi người.
Hôm nay trời quang, Lâm Mộc đội mũ da thỏ, đeo găng tay da thỏ, mang giày vải, quấn khăn quàng cổ đi ra ngoài cửa. Lâm Mộc cảm thấy rốt cuộc bản thân cũng đã được ra ngoài. Mà lúc này Hoàng Viễn cũng đang đi đến nhà cậu, cho nên phất tay với hắn “A Viễn.”
“Ơi.” Hoàng Viễn nhanh chân đi lại, cuối cùng hắn cũng có thể tự mình ra ngoài.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Sáng sớm hôm nay sau khi Lâm Mộc thức dậy, Patrick có nói với cậu tuyết lại rơi.
Lâm Mộc thật không ngờ, hôm nay còn chưa được vài ngày mà tuyết đã rơi rồi. Bởi vì trời lạnh, Lâm Mộc vẫn không đi ra ngoài, cũng chỉ chơi đùa điên cuồng trong sân với bọn Hoàng Viễn vào mấy ngày trời quang. Do thời tiết nên Patrick còn nhân cơ hội xúc hết tuyết trong sân đi ra ngoài, cũng quét hết tuyết đọng trên nóc nhà, sân chưa khô giờ tuyết lại rơi nữa.
“Patrick, mấy ngày trước anh bận rộn coi như toi công, xem tuyết lại rơi kìa.” Trong lời Lâm Mộc nói có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, hừ, ai bảo anh không cho em nghịch tuyết.
Khi mà trời quang, Lâm Mộc bọn họ liền la hét đòi chơi tuyết, đắp người tuyết, ném tuyết linh tinh, nhưng mà các thú nhân sợ bọn họ bị tổn thương do gió rét, một đám liền không đồng ý, tuy ngoài miệng Patrick nói không có phản đối, nhưng người ta càng làm trực tiếp luôn, người ta xúc hết tuyết bỏ đi, xem mấy em chơi như thế nào.
Bọn họ không được phép ra bên ngoài sân chơi, mà trong sân thì không có tuyết, cho nên chuyện đắp người tuyết, ném tuyết cũng chẳng thành.
Patrick nghe Lâm Mộc nói vậy cũng chỉ cười cười, trong lòng y biết Lâm Mộc đang oán trách chuyện y không cho đối phương nghịch tuyết, nhưng mà y cũng không có hối hận khi làm như vậy, một đám giống cái yếu ớt như vậy, không chỉ có người chịu tôi, mà bọn họ nhìn thấy đều đau lòng, bầu bạn nhà ai thì đau lòng người ấy, y đương nhiên lo lắng khắp nơi cho Lâm Mộc, chỉ với thể chất của Lâm Mộc, Patrick đều cảm thấy nguyên một mùa đông Lâm Mộc đều nằm trên giường ấm áp trong nhà thì y mới yên tâm.
Lâm Mộc cơm nước xong thì ngồi trong phòng khách nhìn tuyết rơi, đương nhiên chỉ nhìn qua khe hở. Nhà bọn họ không có cửa, mùa đông vẫn dùng tấm da thú lớn làm rèm cửa, mùa đông dùng vừa dày vừa nặng, có thể ngăn cách khí lạnh ở bên ngoài, hiệu quả còn tốt hơn dùng cửa gỗ. Nhưng chỗ hỏng duy nhất là không tiện nhìn ra bên ngoài, cũng không thể vì nhìn cảnh sắc bên ngoài mà kéo cửa rèm lên, gió lạnh vù vù kia còn không thổi vào nhà, cho nên, vì thỏa mãn tâm nguyện muốn nhìn cảnh sắc bên ngoài của Lâm Mộc, Patrick liền mở một ô nhỏ trên rèm cửa, cái ô chỉ bằng cỡ cái ót của Lâm Mộc, muốn nhìn cảnh bên ngoài thì nhấc da thú che cái ô đó lên, lúc này Lâm Mộc ngồi trên ghế nhấc ô lên nhìn tuyết rơi bên ngoài, không có biện pháp, cậu sợ rất lạnh.
Patrick làm một cái ống trúc đựng nước nóng để cho Lâm Mộc cầm cho ấm tay. Lâm Mộc làm một cái ghế dựa giống ghế nằm, còn cố ý làm lớn, để cho hai người có thể nằm lên. Mà sau khi Patrick dọn dẹp xong liền nằm xuống bên người Lâm Mộc, sau đó ôm người vào lòng, đắp da thú lên người, xem như ấm áp. Lâm Mộc oa cả người vào trong ngực Patrick, trên người còn đắp chăn da thú thật dày, chỉ lộ cặp mắt ra, nhìn thấy đều thấy ấm áp.
Thời điểm hai người nghĩ cứ như vậy nhìn tuyết qua ngày cũng tốt, thì cửa nhà bọn họ bị đẩy ra, sau đó liền nhìn thấy Sacha bị Locker bọc kín ôm đi vào.
“Lão Đại, ở nhà chứ? Tôi vào đây.”
Lâm Mộc nhìn thấy hành động của Locker liền nhịn không được trợn trắng mắt ở trong lòng, bạn nói người ta thường ở ngoài cửa sân gõ cửa hỏi có thể vào được hay không, đây lại khen ngược, tiến vào rồi mới hỏi có thể vào hay không.
Patrick thấy có người quấy rầy y cùng Lâm Mộc nghỉ ngơi, trong lòng cũng chỉ không có cách nào khác, ôm Lâm Mộc vào phòng, đặt trên giường sưởi. Bởi vì giường sưởi vẫn đốt, cho nên phòng vẫn ấm, trên giường cũng ấm.
Patrick làm xong nhưng việc này rồi mới lên tiếng “Vào đi.”
Thật ra Locker chờ đã sốt ruột, tuy cũng chỉ một lúc vậy, nhưng hắn không sợ lạnh, chỉ sợ người trong ngực bị lạnh, nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của Lão Đại làm cho hắn không dám trực tiếp đi vào nhà. Hơn nữa, mùa đông, mùa làm cho người ta mơ màng, nếu hắn lỗ mãng đi vào thấy được thứ không nên thấy, vậy không tốt. Hắn lo lắng Lão Đại sẽ trực tiếp giết hắn, hắn bị người giết chết, ai tới chiếu cố Sacha nhà bọn họ, cho nên tuyệt không thể đắc tội Lão Đại.
Locker ôm Sacha vào nhà, vào trong phòng khách mới thả người buông xuống, mà người bị bọc lại nhanh chóng cởi chăn bao cậu ta ra.
“Locker anh ở đây nói chuyện phiếm với tộc trưởng, em đi tìm Lâm Mộc nói chuyện.” Nói xong liền chạy vào trong buồng.
Bởi vì thú nhân không thể vào buồng trong nhà người khác, hơn nữa, sau khi bọn họ đến đầy đủ, thú nhân bọn họ cũng không thể đi vào, nếu quá trớn sẽ bị những thú nhân khác liên hợp đánh thành đầu heo. Còn lý do vì sao, những giống cái đó cùng nhau nói chuyện phiếm, đùa giỡn ầm ĩ, hơn nữa người vẫn ở trên giường, những gì tốt đẹp của bầu bạn nhà mình bị một thú nhân khác nhìn thấy đương nhiên khó chịu trong lòng.
Những người kia giống như mọi khi, lục tục đi đến nhà Lâm Mộc, mà ngoài ý muốn là, hôm nay tuyết rơi mà Liya cũng đến đây, hơn nữa để cho Damon ôm đến, đáng tiếc Lâm Mộc không thấy trường hợp này bằng không cậu sẽ nghiền ngẫm xem có hương vị JQ không. Nhưng thật đáng tiếc, Lâm Mộc lại không thấy được chuyện này, mà Liya lại là người đến cuối cùng, sau khi được Damon cẩn thận thả xuống liền đỏ mặt chạy vào trong buồng.
Những thú nhân khác ngoại trừ trêu ghẹo Damon tự nhiên sẽ không nói gì khác, càng không miệng rộng đi nói ra bên ngoài, đương nhiên ngoại trừ bầu bạn nhà mình hỏi.
Mọi người đang cười ha hả nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy Liya đỏ mặt đi vào, các ánh mắt đều nhìn lên người cậu ta, làm cho Liya đỏ từ đầu đến chân trong nháy mắt.
Linie vội vàng giúp đỡ Liya, “Sao chạy nhanh vậy, cậu đang mang thai, như vậy sẽ không tốt.”
Liya cũng đột nhiên nhớ đến như vậy sẽ không tốt, lúc ấy chỉ lo xấu hổ đã quên mất chuyện này, biết Linie quan tâm mình, liền gật đầu “Về sau sẽ không.”
Linie thấy vẻ mặt ‘tôi sai rồi’ của Liya, cười nói “Cậu là dược sư càng nên nhớ rõ việc này, về sau nên nhớ kỹ.”
Lâm Mộc vội vàng đón cậu lên giường sưởi, cậu để một chiếc gối ôm dựa vào tường, sau đó để Liya ngồi vào bên cạnh cậu, nếu ngồi mệt có thể dựa vào tường nghỉ ngơi, dựa vào gối sẽ không bị tường lạnh.
Liya cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc, Lâm Mộc đắp chăn cho Liya, sau đó tò mò nhìn bụng cậu ta, bởi vì mùa đông mặc nhiều nên cũng không nhìn rõ bụng, “Liya, khi nào thì tiểu bảo bảo được sinh ra?”
Nói đến đứa nhỏ trong bụng, nụ cười của Liya liền tràn ngập tình thương của mẹ “Còn sáu tháng nữa.”
“Bốn tháng mùa đông, vậy thì tiểu bảo bảo sẽ được sinh ra vào mùa xuân hả, thời tiết lúc đó vừa lúc ôn hòa.”
Liya cười gật đầu.
Nói đến tiểu bảo bảo, mọi người còn nói không hết đề tài, vì dụ như tên của đứa bé thì nên gọi là gì. Cái gì, còn chưa nghĩ ra? Vậy thì nên nghĩ đi. Ví dụ như, cực cưng được sinh ra là tiểu giống cái hay tiểu giống đực. Bọn họ còn nghĩ đến cả tương lai sau này, ví dụ như, nếu là giống cái thì nên tìm một bầu bạn như thế nào, nếu là giống đực thì tìm một giống cái bầu bạn vừa ý ra sao. Vân vân……..
Mọi người trò chuyện vui vẻ, nghĩ đến tương lai trong tộc sẽ xuất hiện càng nhiều bé con, bọn họ liền vui vẻ.
“Liya, bình thường cậu nên cẩn thận, việc không thể làm thì đừng làm, việc nặng nhọc thì để Damon làm, đừng khách khí với hắn, muồn gì thì nói với hắn.” Hiện giờ Lâm Mộc đã hiểu thêm được nhiều điều: thú nhân giúp đỡ giống cái là điều cần phải.
Liya nghe thấy lời Lâm Mộc nói, nhỏ giọng nói “Như vậy cũng không tốt, dù sao tôi ở nhà anh ta cũng đã quấy rầy anh ta rồi.”
“Quấy rầy cái gì, thú nhân giúp đỡ cho cậu là điều nên làm thôi.” Sacha nói.
Linie cũng nói “Đúng vậy, hiện giờ cậu mang thai đương nhiên là người quan trọng nhất, để cho hắn làm chút chuyện cũng không sao, hơn nữa đối phương cũng cam tâm tình nguyện mà?”
“Ừ, Damon làm người cũng không tệ, thấy hắn rất chăm sóc cho cậu, đừng cảm thấy câu nệ, hiện giờ điều cậu nên làm là nuôi thân thể cho tốt.”
Lâm Mộc cười nói “Bọn họ nói đúng, cậu cũng không nên khách khí với Damon, nếu cậu khách khí với hắn thì hắn lại cảm thấy không được tự nhiên. Cậu nên học tập theo Hoàng Viễn, cậu thấy hắn sai sử Ryan làm này làm kia thật tùy ý, Ryan người ta còn vui tươi hớn hở kìa.”
“Ê, này, đang nói về Liya mà, nói đến tôi làm gì. Nhưng mà Lâm Mộc nói cũng không sai, đối với thú nhân, không cần khách khí với bọn họ.”
Liya gật đầu, cũng chưa nói được hay không được.
Mọi người nói xong cũng chuyển đề tài.
“Tuyết hôm nay rơi rất lớn, sao lại đến chỗ tôi?” Dù sao thời tiết ngày hôm nay cũng không thích hợp đi ra ngoài.
Phil thành thật nói “Thật ra muốn ra ngoài xem tuyết, nhưng Ryland không cho, nên muốn đến nhà cậu chơi.”
“Ừ, tôi cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng lại rất lạnh, lúc trước tôi nhìn tuyết mà ngứa hết người, nê có nghịch, nhưng lại bị đông lạnh, hơn nữa gió ở bên ngoài vừa lạnh vừa thổi vù vù, mặt cùng lỗ tai đều bị thổi đến đau buốt, cũng không chơi nữa.” Sacha thất vọng nói.
Linie cùng Adeline cảm thấy ngày tuyết rơi như này mà cùng nhau tụ tập nói chuyện phiếm thì rất ấm áp, cho nên đến tìm Lâm Mộc, đương nhiên không nghĩ đến mọi người lại một lần nữa tụ họp.
Về phần Liya, cậu ta được Damon ôm đến, Damon thấy Liya ở cùng Lâm Mộc bọn họ cũng rất vui vẻ, sau khi trở nên còn vui một thời gian, cho nên ngày tuyết rơi như vậy Damon cảm thấy vẫn nên để cho Liya đến tìm Lâm Mộc đi, miễn cho cậu ta ở nhà một mình rồi nghĩ nhiều.
Thật ra thấy tuyết bên ngoài rơi dày như vậy, Lâm Mộc cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng rất lạnh, gió lạnh thổi đến giống như dao nhỏ quét qua mặt, nếu như có mũ thì tốt rồi.
Nghĩ những thứ ở hiện đại dành cho mùa đông bao gồm, găng tay, khẩu trang, mũ, Lâm Mộc liền cảm thấy có thể làm cho bản thân cậu một chiếc mũ, bọc kín bản thân có thể ra ngoài chơi.
Cho nên Lâm Mộc nói với mọi người “Chúng ta làm mũ và găng tay đi.”
Găng tay thì bọn họ biết đến, thời điểm mùa hạ vì muốn lên núi nhổ cỏ vân vân, vì tránh cho bàn tay bị thương nên Lâm Mộc có làm rồi, về phần mũ, bọn họ (ngoại trừ Hoàng Viễn) vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Nếu Lâm Mộc nói làm, tự nhiên sẽ làm ngay lập tức, hơn nữa mọi người đều đến đông đủ, đụng tới vấn đề thì mọi người cùng nhau nghiên cứu.
Lâm Mộc xuống giường đi lấy da thú và kim chỉ, mà Hoàng Viễn thì phụ trách nói về công dụng và kiểu dáng của mũ.
Lâm Mộc ra ngoài thì thấy các thú nhân đang ngồi trong phòng khách câu được câu không mà nói chuyện phiếm, xem ra giải trí hưu nhàn ở đây thật nghèo nàn, trong lòng nghĩ xem có chuyện gì để cho bọn họ giết thời gian không.
Patrick thấy Lâm Mộc đi ra, liền tiến lên hỏi “Làm sao vậy? Mấy em cần gì, nói với anh là được.”
“Em nghĩ làm mũ, anh đưa cho em hết da thỏ đi.” Đang nói, có hai nhóc con chạy vào.
Lâm Mộc nhìn thấy Cầu Cầu, thấy bọt nước trên người nói, cậu liền cầm khăn mặt lau khô cho Cầu Cầu, thuận tiện cũng lau khô cho Casso, sau đó làm một sạp nhỏ ở gần lò sưởi, để cho Casso và Cầu Cầu ở đó sưởi ấm. Thuận tiện lấy một ít đồ ăn vặt cho bọn nó.
Lâm Mộc nhận lấy da thỏ Patrick đưa, “Lấy một quả hồng ở trên cửa sổ cho em đi.”
Hương vị của quả hồng đông lạnh cũng ngon lắm, chỉ là không thể ăn nhiều, Lâm Mộc bị Patrick hạn chế, mỗi ngày nhiều nhất ăn được một quả.
Patrick tự nhiên sẽ không thật sự lấy một quả về, thấy Lâm Mộc ăn những người khác nhất định sẽ muốn, cho nên y dùng rổ nhỏ lấy sáu quả đưa cho Lâm Mộc “Đừng cho Liya ăn quả hồng.”
Lâm Mộc cũng không có tính toán cho Liya ăn, nhưng mà cậu cầm nhiều thịt khô cho Liya ăn vặt, Lâm Mộc phát hiện có thể do mang thai nên Liya luôn thích ăn không ngừng
Bọn họ ở trong phòng vừa ăn vừa nghiên cứu, còn thật sự làm ra được găng tay, mọi người đeo thử, cảm thấy rất ấm. Lông tơ mềm mềm rất đáng yêu.
Mọi người bắt tay bắt đầu làm cho bản thân một đôi, đương nhiên Hoàng Viễn sẽ không làm, bây giờ hắn còn chưa biết dùng kim chỉ. Lâm Mộc đưa đôi thứ nhất cho hắn, bản thân làm lại một đôi cho mình.
Mũ, Lâm Mộc muốn làm loại có thể che tai được, vẽ hình dáng đại khái, mọi người thử làm, vừa mới bắt đầu thường sẽ không thành công, nhưng có hình thức ban đầu, làm lại một lần, mũ mão có thể dùng.
Kiểu dáng của mũ rất đơn giản, cắt da thú thành từng miếng rồi khâu lại là thành. Đeo găng tay, đội mũ, giấu hai lỗ tai trong mũ, nhìn bản thân, chỉ còn thiếu mỗi cái khăn quàng cổ, Lâm Mộc quyết định buổi tối dùng vải màn mà patrick dệt ra làm khăn quàng cổ, vải dệt mềm mại, làm thành khăn quàng cổ nhất định sẽ không tệ.
Làm găng tay, mũ, như vậy, giày, giày vải, dép lê cũng sẽ ra đời, đương nhiên cũng mất sáu bảy ngày công phu của mọi người.
Hôm nay trời quang, Lâm Mộc đội mũ da thỏ, đeo găng tay da thỏ, mang giày vải, quấn khăn quàng cổ đi ra ngoài cửa. Lâm Mộc cảm thấy rốt cuộc bản thân cũng đã được ra ngoài. Mà lúc này Hoàng Viễn cũng đang đi đến nhà cậu, cho nên phất tay với hắn “A Viễn.”
“Ơi.” Hoàng Viễn nhanh chân đi lại, cuối cùng hắn cũng có thể tự mình ra ngoài.