*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, độ ấm càng ngày càng thấp, Lâm Mộc bọn họ cũng chẳng nguyện ý đi ra khỏi phòng. Ngoại trừ các thú nhân còn có thể ra bên ngoài một chút, ở bên ngoài lâu các thú nhân cũng không chịu nổi.
Thời tiết lạnh như vậy, bình thường nhóm động vật sẽ tìm nơi ấm ám để qua mùa đông, mà phần lớn mãnh thú sẽ đi săn đa số thực vật ở mùa thu rồi sau đó ngủ đông. Cho nên mùa đông, thú nhân sẽ khó kiếm con mồi hơn. Vì thế mà vào mùa đông cũng sẽ không lo lắng xảy ra chuyện mãnh thú do thiếu thực vật mà tập kích bộ lạc.
Mấy ngày nay Patrick phát hiện, thức ăn cho động vật mà bộ lạc bọn họ nuôi dưỡng cũng gần hết rồi. Hôm nay y cho động vật ăn xong liền vội vàng về nhà, nhìn thấy thời gian này Lâm Mộc chắc đã tỉnh rồi.
Patrick về đến nhà, liền trực tiếp đi vào buồng trong. Mấy ngày qua, buổi sáng Lâm Mộc tỉnh lại nếu ánh mắt đầu tiên không nhìn thấy y tâm tình chắc chắn sẽ không tốt, cho nên y mới vội như vậy.
Vào buồng trong, thấy người trên giường còn đang ngủ ngon, Patrick thở phào. Ngồi xuống bên giường, thấy Lâm Mộc còn ngủ ngon, ôm gối ôm, còn ngáy khò khò. Patrick tính vươn tay sờ mặt Lâm Mộc, lại thấy bản thân vừa về còn mang theo khí lạnh, cho nên rút tay lại. Nhìn đôi môi hồng nhuận của cậu, liền nhẹ nhàng hôn lên một cái, sau đó đi ra phòng, y muốn nấu nước trước, lúc này Lâm Mộc sắp tỉnh rồi.
Ăn qua bữa sáng, Lâm Mộc liền được Patrick ôm ngồi trên ghế nằm nói chuyện phiếm.
“Hôm nay anh đi cho động vật ăn liền thấy thức ăn gia súc gần hết rồi.”
“Chúng ta cũng không nghĩ nuôi lâu, chỉ muốn làm thành thịt tươi dự trữ. Nếu thức ăn gia súc gần hết, chúng ta cũng giết những con vật này đi, với thời tiết bây giờ, thịt cũng dễ bảo tồn. Nhưng những con gà này đẻ được không ít trứng, em nghĩ sang năm chúng ta nuôi một ít gà đi.”
“Ừ, đều nghe lời em.” Patrick nói tiếp “Xem thời tiết ngày mai thế nào, nếu trời quang, anh liền sắp xếp giết những con vật này.”
Lâm Mộc gật đầu.
Tuyết rơi xuống, nhà bọn họ cũng không có ai đến, hai người liền trở về trong buồng, trong phòng hơi tối, lấy đá phát sán ra, trong phòng liền có ánh sáng ôn hòa, làm cho căn phòng dưới thời tiết này ấm áp đến lạ thường. Làm cho người ta nhịn không được nghĩ, cho dù bên ngoài mưa gió bão bùng thì căn nhà này cũng làm cho người ta yên tâm cực kỳ.
Hai người nằm trên giường, nói chuyện phiếm rồi ăn đồ ăn vặt, tuy cuộc sống còn không có gì nhấp nhô, nhưng quả thật làm cho người ta hài lòng. Đôi khi hai người có cảm xúc, liên tục lăn sàng đan, thời gian một ngày liền trôi qua rất nhanh. Vào mùa đông chỉ cần chuẩn bị thức ăn đầy đủ, bọn họ sẽ không cần lo lắng gì nữa, không giống ở hiện đại, cần phải học tập, công tác, còn đủ loại xã giao, có thể gặp phải chuyện xui xẻo, mà nơi này thì khác, mọi người chỉ cần ăn no mặc ấm là đã thấy thật thỏa mãn.
Ngày hôm sau trời tốt, được ngày nắng. Lâm Mộc thở dài một hơi, thời tiết như vậy đứng ở trong sân cũng không dễ.
Mặt trời hôm nay rất tốt, bởi vì có tuyết, trong tầm mắt đều thấy rất sáng.
Lâm Mộc mới đứng được một lúc, liền thấy Hoàng Viễn bước dài bước ngắn đi vào trong sân nhà bọn họ. Nhìn thấy cậuc phất tay. “Này, hôm nay ra ngoài thật không dễ.”
Hoàng Viễn chạy đến, phía sau tự nhiên có Ryan đi theo.
Lâm Mộc cười “Đúng vậy, mấy hôm nay tôi cũng chưa ra ngoài hít không khí mới mẻ.”
Hoàng Viễn đi đến đứng trước mặt Lâm Mộc “Lâm Mộc, nghe nói hôm nay trong bộ lạc giết những con vật được nuôi dưỡng, cậu muốn đi xem không?”
Lâm Mộc nói “Tôi không thích cảnh máu me, không muốn đi.” Trước khi đi Patrick có hỏi cậu có muốn đi nhìn không, cậu nói không đi, Patrick vẫn hy vọng Lâm Mộc đừng đi, dù sao đó cũng không phải cảnh đẹp gì cho cam, nhùng sẽ ảnh hưởng tới tâm tình, Lâm Mộc còn không bằng ở nhà uống trà cho thoải mái.
Hoàng Viễn nghe xong lời Lâm Mộc nói, cũng hiểu được, nhưng mà có náo nhiệt thì không nên bỏ qua “Tôi vẫn muốn đi xem.”
“Vậy anh đi đi.”
Nói chuyện với Lâm Mộc một lúc, Hoàng Viễn liền lôi kéo Ryan đi xem náo nhiệt. Lâm Mộc nhìn Hoàng Viễn nắm tay Ryan một cách tự hiên mà bước đi, trong lòng vui mừng thay hắn, cậu cũng không muốn Hoàng Viễn sống đơn độc cả đời.
Sau khi Hoàng Viễn đi xa, Lâm Mộc liền đi vào phòng, lấy ít đồ ăn vặt, Patrick bận rộn giết động vật, trong nhà cũng chỉ có mỗi Lâm Mộc, ngồi nhàm chán, Lâm Mộc bắt đầu dệt vải, nhà bọn họ cũng không dự trữ nhiều vải, đợi qua mùa đông cần quần áo mùa xuân, Lâm Mộc quyết định thừa dịp mùa đông không làm gì thì dệt nhiều một ít rồi cũng làm quần áo luôn một thể.
Không bao lâu không nghĩ tới Linie sẽ đến, được Jason ôm đến.
Lâm Mộc có chút ngoài ý muốn “Linie, sao cậu không đi xem náo nhiệt?”
Linie ngồi xuống rồi nói với Jason đi làm việc đi, sau đó nói với Lâm Mộc “Tôi có thấy qua cảnh giết động vật rồi, thật sự không có gì hay ho để xem.” Linie thấy Lâm Mộc đang dệt vải “Tôi cũng dẫn theo sợi để dệt.”
Hai người liền cùng nhau nói chuyện phiếm dệt vải, giữa trưa Patrick cùng Jason cùng nhau trở về, hai người còn mang theo rất nhiều thịt trở về, Patrick còn cầm theo một cái chậu gỗ lớn.
Thấy Linie phải đi, Lâm Mộc giữ lại nói “Hôm nay ở lại ăn cơm.”
Linie cười nói “Không được, thời tiết hôm nay tốt, đợi buổi chiều đến tìm cậu.”
Lâm Mộc gật đầu cười nói được, thời gian bọn họ nói chuyện, Patrick liền đi cất thịt, rửa sạch tay đi ra.
“Thế nào? Thịt đủ để cho mọi người chia nhau không?”
Patrick gật đầu “Thịt chia theo cách tính đầu người, mỗi người đều được chia không ít, hơn nữa cộng thêm thịt mọi người dự trữ vào mùa thu, tất cả mọi người không cần lo lắng về vấn đề thực vật.”
Lâm Mộc cười nói “Như vậy cũng tốt.” Vừa rồi cậu có nhìn phân lượng thịt của hai người cũng không ít, hơn nữa còn thịt khô bọn họ làm lúc trước, cả mùa đông cũng không lo lắng vấn đề về thịt.
“Em đi xem được chia thịt con gì.” Nói xong, Lâm Mộc kích động đi vào phòng bếp.
Lâm Mộc nhìn thấy đống thịt, trong lòng nghĩ phải nhanh thu thập mới được. Vì thế kêu lên “Patrick, mau lại đây, chúng ta xử lý thịt nào.”
Patrick nghe thấy tiếng động liền đi vào “Em sắp xếp làm gì cứ để đó anh làm cho.”
“Thịt bò này, để một nửa đông lạnh làm thịt tươi ăn, còn lại em tính làm thịt bò kho. Còn thịt heo, ưm…” Nhìn thịt heo ít như vậy, Lâm Mộc nghĩ cách trong lòng “Để ba rọi lại, em tính dùng làm lạp xưởng, món đó ngon lắm.” Lâm Mộc nhìn thịt dê, “Bữa trưa chúng ta ăn canh thịt dê.”
Hiện giờ Patrick đã biết thịt heo, dê, bò là loại thịt của động vật nào, y gật đầu, một bên căn cứ theo lời Lâm Mộc xử lý tốt, nên thái thì thái, nên mang đi đông lạnh thì đem đi đông lạnh, mà Lâm Mộc sau khi nói với Patrick xong thì bắt đầu thái thịt dê.”
Lâm Mộc còn bảo Patrick mang về rất nhiều xương, Patrick thích uống canh xương.
Chặt xương ra, lại dùng bình gốm nấu canh thịt dê, làm xong những thứ này Lâm Mộc liền nhìn bộ lòng được Patrick mang về.
Lâm Mộc lật xem, đều đã được xử lý sạch sẽ, chọn một ít ruột non bên trong để vào chậu gỗ, Lâm Mộc lấy một chuỗi ruột già ra, chuẩn bị làm ruột già xào ớt.
Món này Lâm Mộc đã từng làm một lần và rất được Patrick thích ăn, Lâm Mộc có thể ăn một ít, không thể ăn nhiều, bằng không sẽ cảm thấy ngán.
Sau khi làm xong ruột già xào ớt, Lâm Mộc thấy Patrick muốn ăn nhiều món, liền bảo y bưng đến phòng khách để y ăn trước, bản thân cậu lại xào một đĩa thịt sơi, một món rau xanh xào, còn trộn một đĩa dưa muối.
Hai người ăn cơm trưa xong đi ngủ một giấc, rồi bắt đầu dậy vội vàng làm lạp xưởng.
Bởi vì ruột non của động vật rất dài, cũng to hơn ruột heo bình thường, nghĩ nhà mình nhiều thịt, Lâm Mộc đều dùng hết sáu bảy cái ruột non.
Lâm Mộc bảo Patrick thái băm ba rọi thành thịt vụn, sau đó cho gia vị vào trộn đều, ướp tới buổi sáng mai là có thể làm lạp xưởng.
Sau đó hai người làm món thịt bò kho, làm xong thì hai người lại rảnh rỗi.
Thời điểm chập choạng tối, canh ninh từ giữa trưa đã xong rồi, ở trong sân còn ngửi được hương thơm nồng đậm kia, Lâm Mộc múc cho bản thân chén canh thịt dê, cay, uống vào bụng rất ấm áp, mùa đông ăn thịt dê là tuyệt vời nhất.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, Lâm Mộc nhìn thịt đã ướp từ ngày hôm qua, chuẩn bị làm làm xưởng. Cậu bảo Patrick tìm ít ống trúc đến, rửa sạch từ trong ra ngoài, sau đó dùng ống trúc nhét vào một đầu ruột non, một đầu khác thì dùng sợi chỉ cột lại. Tiếp theo bảo Patrick cho thịt đã ướp vào trong ruột non, sau khi nhồi đầy, lại dùng dây buộc thành từng đoạn, lại dùng kim châm hai ba lỗ trên mỗi đoạn, đậy kín là thành.
Patrick thấy chỉ làm nhiêu đây là xong “Đơn giản như vậy à?”
Lâm Mộc cười bắt đầu treo lạp xưởng ra hóng gió “Chỉ đơn giản vậy thôi, chờ hong gió, muốn ăn thì chiên lên, ăn ngon lắm.” Đương nhiên, Lâm Mộc còn có thể làm lạp xưởng hun khói, nhưng cậu không thích hương vị này cho nên không làm.
Bảy cái lạp xưởng treo dưới hiên nhà bếp, từng đoạn từng đoạn, nhìn thật hứng thú.
“Bốn năm ngày sau có thể ăn rồi.
Bốn năm ngày sau, Lâm Mộc hấp lạp xưởng đã làm xong cho Patrick ăn thử, thấy mắt đối phương sáng lên sau khi ăn thử, liền biết thật thành công. Ăn cơm xong, Lâm Mộc để Patrick mang đi tặng mọi người một ít, bởi vì có ít lạp xưởng, cho nên chỉ cho mỗi người một đoạn.
Sau khi bọn họ ăn thử đều đến chỗ Lâm Mộc học, nhìn thấy cách làm đơn giản, chỉ do cá nhân nêm nếm gia vị thôi, cho nên không đến mấy ngày, từng nhà từng nhà đều treo lạp xưởng lên.
Casso và Cầu Cầu cũng rất thích ăn lạp xưởng, đều này làm Lâm Mộc nghĩ có nên làm một ít lạp xưởng cho tụi nó ăn vặt không, nhưng nhìn thời tiết, Lâm Mộc nghĩ thôi đi. Có lạp xưởng để ăn bọn nó đều vui vẻ.
Mọi người có lương thực sung túc, ở trong hoàn cảnh ấm áp, không có dã thú uy hiếp, ngày kế tiếp tự nhiên là ngủ đông. Ngủ lại tỉnh, chơi mạt trượt, chơi cờ, ngày tâm sự, có bầu bạn thì thêm hoạt động thân mật của hai người, cho nên nói, bộ lạc du thú qua mùa đông rất an nhàn.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, độ ấm càng ngày càng thấp, Lâm Mộc bọn họ cũng chẳng nguyện ý đi ra khỏi phòng. Ngoại trừ các thú nhân còn có thể ra bên ngoài một chút, ở bên ngoài lâu các thú nhân cũng không chịu nổi.
Thời tiết lạnh như vậy, bình thường nhóm động vật sẽ tìm nơi ấm ám để qua mùa đông, mà phần lớn mãnh thú sẽ đi săn đa số thực vật ở mùa thu rồi sau đó ngủ đông. Cho nên mùa đông, thú nhân sẽ khó kiếm con mồi hơn. Vì thế mà vào mùa đông cũng sẽ không lo lắng xảy ra chuyện mãnh thú do thiếu thực vật mà tập kích bộ lạc.
Mấy ngày nay Patrick phát hiện, thức ăn cho động vật mà bộ lạc bọn họ nuôi dưỡng cũng gần hết rồi. Hôm nay y cho động vật ăn xong liền vội vàng về nhà, nhìn thấy thời gian này Lâm Mộc chắc đã tỉnh rồi.
Patrick về đến nhà, liền trực tiếp đi vào buồng trong. Mấy ngày qua, buổi sáng Lâm Mộc tỉnh lại nếu ánh mắt đầu tiên không nhìn thấy y tâm tình chắc chắn sẽ không tốt, cho nên y mới vội như vậy.
Vào buồng trong, thấy người trên giường còn đang ngủ ngon, Patrick thở phào. Ngồi xuống bên giường, thấy Lâm Mộc còn ngủ ngon, ôm gối ôm, còn ngáy khò khò. Patrick tính vươn tay sờ mặt Lâm Mộc, lại thấy bản thân vừa về còn mang theo khí lạnh, cho nên rút tay lại. Nhìn đôi môi hồng nhuận của cậu, liền nhẹ nhàng hôn lên một cái, sau đó đi ra phòng, y muốn nấu nước trước, lúc này Lâm Mộc sắp tỉnh rồi.
Ăn qua bữa sáng, Lâm Mộc liền được Patrick ôm ngồi trên ghế nằm nói chuyện phiếm.
“Hôm nay anh đi cho động vật ăn liền thấy thức ăn gia súc gần hết rồi.”
“Chúng ta cũng không nghĩ nuôi lâu, chỉ muốn làm thành thịt tươi dự trữ. Nếu thức ăn gia súc gần hết, chúng ta cũng giết những con vật này đi, với thời tiết bây giờ, thịt cũng dễ bảo tồn. Nhưng những con gà này đẻ được không ít trứng, em nghĩ sang năm chúng ta nuôi một ít gà đi.”
“Ừ, đều nghe lời em.” Patrick nói tiếp “Xem thời tiết ngày mai thế nào, nếu trời quang, anh liền sắp xếp giết những con vật này.”
Lâm Mộc gật đầu.
Tuyết rơi xuống, nhà bọn họ cũng không có ai đến, hai người liền trở về trong buồng, trong phòng hơi tối, lấy đá phát sán ra, trong phòng liền có ánh sáng ôn hòa, làm cho căn phòng dưới thời tiết này ấm áp đến lạ thường. Làm cho người ta nhịn không được nghĩ, cho dù bên ngoài mưa gió bão bùng thì căn nhà này cũng làm cho người ta yên tâm cực kỳ.
Hai người nằm trên giường, nói chuyện phiếm rồi ăn đồ ăn vặt, tuy cuộc sống còn không có gì nhấp nhô, nhưng quả thật làm cho người ta hài lòng. Đôi khi hai người có cảm xúc, liên tục lăn sàng đan, thời gian một ngày liền trôi qua rất nhanh. Vào mùa đông chỉ cần chuẩn bị thức ăn đầy đủ, bọn họ sẽ không cần lo lắng gì nữa, không giống ở hiện đại, cần phải học tập, công tác, còn đủ loại xã giao, có thể gặp phải chuyện xui xẻo, mà nơi này thì khác, mọi người chỉ cần ăn no mặc ấm là đã thấy thật thỏa mãn.
Ngày hôm sau trời tốt, được ngày nắng. Lâm Mộc thở dài một hơi, thời tiết như vậy đứng ở trong sân cũng không dễ.
Mặt trời hôm nay rất tốt, bởi vì có tuyết, trong tầm mắt đều thấy rất sáng.
Lâm Mộc mới đứng được một lúc, liền thấy Hoàng Viễn bước dài bước ngắn đi vào trong sân nhà bọn họ. Nhìn thấy cậuc phất tay. “Này, hôm nay ra ngoài thật không dễ.”
Hoàng Viễn chạy đến, phía sau tự nhiên có Ryan đi theo.
Lâm Mộc cười “Đúng vậy, mấy hôm nay tôi cũng chưa ra ngoài hít không khí mới mẻ.”
Hoàng Viễn đi đến đứng trước mặt Lâm Mộc “Lâm Mộc, nghe nói hôm nay trong bộ lạc giết những con vật được nuôi dưỡng, cậu muốn đi xem không?”
Lâm Mộc nói “Tôi không thích cảnh máu me, không muốn đi.” Trước khi đi Patrick có hỏi cậu có muốn đi nhìn không, cậu nói không đi, Patrick vẫn hy vọng Lâm Mộc đừng đi, dù sao đó cũng không phải cảnh đẹp gì cho cam, nhùng sẽ ảnh hưởng tới tâm tình, Lâm Mộc còn không bằng ở nhà uống trà cho thoải mái.
Hoàng Viễn nghe xong lời Lâm Mộc nói, cũng hiểu được, nhưng mà có náo nhiệt thì không nên bỏ qua “Tôi vẫn muốn đi xem.”
“Vậy anh đi đi.”
Nói chuyện với Lâm Mộc một lúc, Hoàng Viễn liền lôi kéo Ryan đi xem náo nhiệt. Lâm Mộc nhìn Hoàng Viễn nắm tay Ryan một cách tự hiên mà bước đi, trong lòng vui mừng thay hắn, cậu cũng không muốn Hoàng Viễn sống đơn độc cả đời.
Sau khi Hoàng Viễn đi xa, Lâm Mộc liền đi vào phòng, lấy ít đồ ăn vặt, Patrick bận rộn giết động vật, trong nhà cũng chỉ có mỗi Lâm Mộc, ngồi nhàm chán, Lâm Mộc bắt đầu dệt vải, nhà bọn họ cũng không dự trữ nhiều vải, đợi qua mùa đông cần quần áo mùa xuân, Lâm Mộc quyết định thừa dịp mùa đông không làm gì thì dệt nhiều một ít rồi cũng làm quần áo luôn một thể.
Không bao lâu không nghĩ tới Linie sẽ đến, được Jason ôm đến.
Lâm Mộc có chút ngoài ý muốn “Linie, sao cậu không đi xem náo nhiệt?”
Linie ngồi xuống rồi nói với Jason đi làm việc đi, sau đó nói với Lâm Mộc “Tôi có thấy qua cảnh giết động vật rồi, thật sự không có gì hay ho để xem.” Linie thấy Lâm Mộc đang dệt vải “Tôi cũng dẫn theo sợi để dệt.”
Hai người liền cùng nhau nói chuyện phiếm dệt vải, giữa trưa Patrick cùng Jason cùng nhau trở về, hai người còn mang theo rất nhiều thịt trở về, Patrick còn cầm theo một cái chậu gỗ lớn.
Thấy Linie phải đi, Lâm Mộc giữ lại nói “Hôm nay ở lại ăn cơm.”
Linie cười nói “Không được, thời tiết hôm nay tốt, đợi buổi chiều đến tìm cậu.”
Lâm Mộc gật đầu cười nói được, thời gian bọn họ nói chuyện, Patrick liền đi cất thịt, rửa sạch tay đi ra.
“Thế nào? Thịt đủ để cho mọi người chia nhau không?”
Patrick gật đầu “Thịt chia theo cách tính đầu người, mỗi người đều được chia không ít, hơn nữa cộng thêm thịt mọi người dự trữ vào mùa thu, tất cả mọi người không cần lo lắng về vấn đề thực vật.”
Lâm Mộc cười nói “Như vậy cũng tốt.” Vừa rồi cậu có nhìn phân lượng thịt của hai người cũng không ít, hơn nữa còn thịt khô bọn họ làm lúc trước, cả mùa đông cũng không lo lắng vấn đề về thịt.
“Em đi xem được chia thịt con gì.” Nói xong, Lâm Mộc kích động đi vào phòng bếp.
Lâm Mộc nhìn thấy đống thịt, trong lòng nghĩ phải nhanh thu thập mới được. Vì thế kêu lên “Patrick, mau lại đây, chúng ta xử lý thịt nào.”
Patrick nghe thấy tiếng động liền đi vào “Em sắp xếp làm gì cứ để đó anh làm cho.”
“Thịt bò này, để một nửa đông lạnh làm thịt tươi ăn, còn lại em tính làm thịt bò kho. Còn thịt heo, ưm…” Nhìn thịt heo ít như vậy, Lâm Mộc nghĩ cách trong lòng “Để ba rọi lại, em tính dùng làm lạp xưởng, món đó ngon lắm.” Lâm Mộc nhìn thịt dê, “Bữa trưa chúng ta ăn canh thịt dê.”
Hiện giờ Patrick đã biết thịt heo, dê, bò là loại thịt của động vật nào, y gật đầu, một bên căn cứ theo lời Lâm Mộc xử lý tốt, nên thái thì thái, nên mang đi đông lạnh thì đem đi đông lạnh, mà Lâm Mộc sau khi nói với Patrick xong thì bắt đầu thái thịt dê.”
Lâm Mộc còn bảo Patrick mang về rất nhiều xương, Patrick thích uống canh xương.
Chặt xương ra, lại dùng bình gốm nấu canh thịt dê, làm xong những thứ này Lâm Mộc liền nhìn bộ lòng được Patrick mang về.
Lâm Mộc lật xem, đều đã được xử lý sạch sẽ, chọn một ít ruột non bên trong để vào chậu gỗ, Lâm Mộc lấy một chuỗi ruột già ra, chuẩn bị làm ruột già xào ớt.
Món này Lâm Mộc đã từng làm một lần và rất được Patrick thích ăn, Lâm Mộc có thể ăn một ít, không thể ăn nhiều, bằng không sẽ cảm thấy ngán.
Sau khi làm xong ruột già xào ớt, Lâm Mộc thấy Patrick muốn ăn nhiều món, liền bảo y bưng đến phòng khách để y ăn trước, bản thân cậu lại xào một đĩa thịt sơi, một món rau xanh xào, còn trộn một đĩa dưa muối.
Hai người ăn cơm trưa xong đi ngủ một giấc, rồi bắt đầu dậy vội vàng làm lạp xưởng.
Bởi vì ruột non của động vật rất dài, cũng to hơn ruột heo bình thường, nghĩ nhà mình nhiều thịt, Lâm Mộc đều dùng hết sáu bảy cái ruột non.
Lâm Mộc bảo Patrick thái băm ba rọi thành thịt vụn, sau đó cho gia vị vào trộn đều, ướp tới buổi sáng mai là có thể làm lạp xưởng.
Sau đó hai người làm món thịt bò kho, làm xong thì hai người lại rảnh rỗi.
Thời điểm chập choạng tối, canh ninh từ giữa trưa đã xong rồi, ở trong sân còn ngửi được hương thơm nồng đậm kia, Lâm Mộc múc cho bản thân chén canh thịt dê, cay, uống vào bụng rất ấm áp, mùa đông ăn thịt dê là tuyệt vời nhất.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, Lâm Mộc nhìn thịt đã ướp từ ngày hôm qua, chuẩn bị làm làm xưởng. Cậu bảo Patrick tìm ít ống trúc đến, rửa sạch từ trong ra ngoài, sau đó dùng ống trúc nhét vào một đầu ruột non, một đầu khác thì dùng sợi chỉ cột lại. Tiếp theo bảo Patrick cho thịt đã ướp vào trong ruột non, sau khi nhồi đầy, lại dùng dây buộc thành từng đoạn, lại dùng kim châm hai ba lỗ trên mỗi đoạn, đậy kín là thành.
Patrick thấy chỉ làm nhiêu đây là xong “Đơn giản như vậy à?”
Lâm Mộc cười bắt đầu treo lạp xưởng ra hóng gió “Chỉ đơn giản vậy thôi, chờ hong gió, muốn ăn thì chiên lên, ăn ngon lắm.” Đương nhiên, Lâm Mộc còn có thể làm lạp xưởng hun khói, nhưng cậu không thích hương vị này cho nên không làm.
Bảy cái lạp xưởng treo dưới hiên nhà bếp, từng đoạn từng đoạn, nhìn thật hứng thú.
“Bốn năm ngày sau có thể ăn rồi.
Bốn năm ngày sau, Lâm Mộc hấp lạp xưởng đã làm xong cho Patrick ăn thử, thấy mắt đối phương sáng lên sau khi ăn thử, liền biết thật thành công. Ăn cơm xong, Lâm Mộc để Patrick mang đi tặng mọi người một ít, bởi vì có ít lạp xưởng, cho nên chỉ cho mỗi người một đoạn.
Sau khi bọn họ ăn thử đều đến chỗ Lâm Mộc học, nhìn thấy cách làm đơn giản, chỉ do cá nhân nêm nếm gia vị thôi, cho nên không đến mấy ngày, từng nhà từng nhà đều treo lạp xưởng lên.
Casso và Cầu Cầu cũng rất thích ăn lạp xưởng, đều này làm Lâm Mộc nghĩ có nên làm một ít lạp xưởng cho tụi nó ăn vặt không, nhưng nhìn thời tiết, Lâm Mộc nghĩ thôi đi. Có lạp xưởng để ăn bọn nó đều vui vẻ.
Mọi người có lương thực sung túc, ở trong hoàn cảnh ấm áp, không có dã thú uy hiếp, ngày kế tiếp tự nhiên là ngủ đông. Ngủ lại tỉnh, chơi mạt trượt, chơi cờ, ngày tâm sự, có bầu bạn thì thêm hoạt động thân mật của hai người, cho nên nói, bộ lạc du thú qua mùa đông rất an nhàn.