*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Bộ lạc của Linie không lớn cũng không nhỏ, chỉ có thể nói rất bình thường. Bởi vì giống cái đã rất ít, hơn nữa tính cách của Linie cũng không giống những giống cái khác bị nuông chiều sinh hư vừa tùy hứng lại kiêu căng, hơn nữa dáng người Linie cao gầy, cho nên rất được thú nhân trong tộc thích, có rất nhiều người theo đuổi.
Từ nhỏ Linie sống và sinh hoạt trong bộ lạc, chịu sự cưng chiều của song thân cùng sự sủng nịnh không có điểm mấu chốt của nhóm người theo đuổi. Vốn cậu cũng sẽ nghĩ mình giống như cha thân, tìm một thú nhân dũng sĩ dũng mạnh giống như phụ thân yêu thương cậu bình thản sống qua ngày. Nếu như không xảy ra chuyện kia.
Linie vẫn không hiểu được sao lại có thú nhân giống như du thú chứ. Phụ thân và cha thân của Linie đều nói cho cậu biết những chuyện xấu mà nhóm du thú làm, cậu nghe và cảm thấy sợ hãi đồng thời cũng không hiểu nổi, vì sao tất cả thú nhân đều đem giống cái cho là bảo bối, mà sao nhóm du thú lại làm chuyện cưỡng bức giống cái chứ?
Cho dù làm cho kẻ khác sợ hãi, nhưng Linie thấy, du thú cách mình rất xa. Bộ lạc của bọn họ chưa từng bị du thú xâm lược, Linie thấy, trong bộ lạc của bọn họ có rất nhiều thú nhân dũng sĩ lợi hại, cho dù bọn họ có đến đây, thú nhân của bộ lạc cũng sẽ bảo vệ tốt bọn họ, bảo vệ tốt bộ lạc của bọn họ. Trên thực tế cậu sai rồi.
Nhìn thấy thú nhân trong bộ lạc bị đánh chết, nhìn thấy thú nhân bị thương vì người nhà của mình mà không thể không bị du thú nô dịch. Nhìn thấy bạn tốt chịu nhục. Linie chưa từng cảm thấy sợ hãi như vây giờ.
Bị du thú tha đi, cậu biết kế tiếp sẽ có vận mệnh ra sao, điều này làm cho cậu sợ tới phát run, đồng thời cũng phẫn nộ tới phát run. Sao bọn họ có thể làm như vậy, sao bọn họ có thể làm nhục giống cái. Bọn họ không xứng làm con dân của thần thú, bọn họ căn bản là cấm thú không có lý trí! Bọn họ không xứng được xưng là thú nhân! Linie hiểu được, vì sao nhóm du thú sẽ bị thần thú bỏ rơi, vì sao sẽ oạt vào bộ lạc đuổi đi.
Chỉ là, hiện tại ai có thể cứu cậu khỏi tay những ác ma này chứ? Ai có thể cứu cậu đây! Cậu không muốn bị những du thú này làm nhục, cho dù chết cũng không nguyện ý!
Thời điểm Linie tuyệt vọng muốn chết, Jason xuất hiện làm cho cậu thấy được hy vọng.
Linie vĩnh viễn cũng không quên được hình ảnh Jason xuất hiện.
Một con rắn thật lớn, hai mắt màu đỏ làm cho người ta lạnh hết cả lưng. Nhưng giờ phút này, Linie lại cảm thấy được giống như chúa cứu thế hạ phàm. Cậu nhìn thấy thân rắn rất lớn quất văng mấy du thú kia ra ngoài, cho dù đám đó có nhanh chóng biến thành hình thú nhưng cũng không phải là đối thủ của con rắn lớn này.
Cậu nhìn thấy cây cối trước mắt bay tứ tung, nhìn thấy những du thú bị hắn đánh bị thương chạy đi, nhìn thấy hắn biến thành một người đàn ông anh tuấn trước mặt cậu. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhìn thấy cậu. Linie cảm thấy trái tim cậu đập có chút không bình thường.
Vì sao người làm cho người khác sợ hãi, sao mà cậu lại không sợ hắn chứ?
Linie nhìn người đàn ông này đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng, thân thiết nói một câu “Đi theo tôi.” Sau đó không có hỏi xem cậu có đồng ý không, ôm cậu vào lòng nhanh chóng rời khỏi.
Rừng rậm vào ban đêm luôn sẽ có những tiếng kêu làm cho người ta cảm thấy sởn hết gai óc. Đây là lần đầu tiên Linie qua đêm ở trong rừng rậm, cậu thần hồn nát thần tính nhịn không được ngồi gần đống lửa, điều này làm cho cậu sẽ không sợ hãi như thế nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông với vẻ mặt không thay đổi ngồi đối diện với cậu. Người này từ khi nói câu kia rồi không có nói câu nào với cậu nữa. Linie chưa từng gặp qua thú nhân dùng thái độ này đối với cậu, cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như vậy cậu không biết nên bắt chuyện với đối phương như thế nào nữa.
Đột nhiên thấy đối phương đứng dậy, Linie cảm thấy rất sợ hãi, nếu hắn bỏ rơi cậu ở chỗ này thì phải làm sao bây giờ?
Linie lập tức đứng dậy, trong mắt mang theo khẩn cầu “Anh đi đâu vậy?”
Jason tạm dừng nhìn cậu một cái “Chờ” Nói xong hóa thành hình thú đi vào trong rừng rậm.
Linie nhìn nhìn thân ảnh hắn rời đi, nhìn thấy bốn phía tối đen giống bị bóng tối cắn nuốt. Nghĩ đến bộ lạc của mình, nghĩ về nhà của cậu, Linie ôm chặt cánh tay, cậu cảm thấy bây giờ thật lạnh. Đau lòng đến nỗi nhịn không được rơi nước mắt, “Phụ thân, cha thân……….” Cậu biết song thân đã qua đời sẽ không nghe được tiếng gọi của cậu. Cậu biết……..
Linie đang chìm đắm trong đau lòng đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc “Cậu làm sao thế?”
Sự cô đơn quanh người Linie làm cho Jason nhịn không được hỏi ra tiếng.
Linie ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông kia đã trở lại, đối phương không có vứt bỏ cậu, cậu rất vui vẻ ngẩng đầu lên, cười nói. “Không có việc gì.” Lung tung lau đi nước mắt trên mặt “Anh đi làm gì vậy?”
Jason thấy đối phương không đau lòng nên cũng không hỏi lại “Đồ ăn” Nói xong cho cậu thấy thịt đã được xử lý tốt trong tay hắn.
Vốn bị kinh hách, lại chạy vội vã, Linie vẫn đều không cảm thấy đói bụng. Lúc này nhìn thấy đối phương đưa thịt ra, cảm thấy bản thân rất đói. Nhìn thấy thịt trong tay đối phương, Linie vui vẻ nhỏ giọng nói “Thì ra anh đi tìm đồ ăn.”
Jason đưa cho Linie một trái cây để cho cậu ăn trước, đem thịt xâu chuỗi, lấy một cái nồi đá mà hắn làm tạm thời dựa theo cách mà Lâm Mộc chỉ mà hắn cảm thấy rất nhỏ đặt lên trên lửa đốt, dùng ống trúc đổ nước vào.
Linie ở một bên tò mò khi nhìn thấy đối phương lấy nồi đá ra, thấy đối phương đổ nước vào, chắc là nấu nước. Cảm thấy đối phương rất thông minh, lại nghĩ ra được loại phương pháp này để nấu nước. Lúc trước bọn họ chỉ có mùa đông mới nấu nước ấm, hơn nữa bọn họ chỉ dùng ống trúc để nấu, tuy dễ bị cháy, nhưng bọn họ chỉ cần nấu ấm là được, miễn cưỡng có thể dùng.
Linie ăn thịt xâu chuỗi mà Jason nướng chín, nhìn thấy đối phương cầm một khúc gỗ rồi dùng dao khắc làm thứ gì đó, Linie cảm thấy thú nhân lạnh như băng này thật quá kỳ lạ.
Nhìn thấy đối phương bưng cho cậu uống, thấy tạo hình kỳ quái (thật ra rất bình thường rất thô ráp), “Đây là thứ gì?”
“Chén và thìa gỗ” Jason trước sau vẫn tiếc chữ như vàng.
Linie học theo Jason đã làm mẫu dùng thìa uống canh trái cây “Thật phương tiện, canh này uống ngon lắm. Cám ơn anh! Anh thật thông minh!”
“Lâm Mộc dạy.” Jason nói xong bắt đầu trầm mặc ăn uống.
Linie không biết Lâm Mộc là ai, nhưng có thể làm ra những thứ này thật sự rất lợi hại.
Linie ăn năm sáu chuỗi thịt nướng, uống hết hai chén canh trái cây, thoải mái sờ bụng mình. Tuy thịt nướng không có hương vị, nhưng bữa cơm này cậu ăn rất thoải mái.
Hai người ăn xong đồ ăn, có lẽ do nguyên nhân ăn cùng bữa cơm, Linie cảm thấy cũng hòa hợp với người đàn ông này rất nhiều (đơn phương cho rằng).
“Tôi gọi là Linie, có thể cho tôi biết tên của anh không?” Linie nhìn người đàn ông không có biểu tình ngồi đối diện cười hỏi.
Tính cách của Linie ôn hòa cũng là nguyên nhân quan trọng làm cho rất nhiều thú nhân thích cậu.
“Jason.”
Đã biết được tên của đối phương, Linie cảm thấy bọn họ xem như quen biết “Jason, cám ơn hôm nay anh đã cứu tôi.”
Tuy không có nhìn thấy phản ứng của đối phương, nhưng cũng không có gây trở ngại cho việc Linie quyết định trao đổi thông tin.
“Jason, anh là thú nhân của bộ lạc nào?”
“………..” Trầm mặc.
“Bộ lạc của anh có bao nhiêu người?”
Tiếp tục trầm mặc.
“Tôi có thể đến bộ lạc của các anh không?”
Vẫn trầm mặc như cũ.
Tuy Linie không có nổi giận vì đối phương không trả lời, nhưng nhìn thấy đối phương đưa thảm da thú cho cậu, cậu cũng không từ chối ý tốt của đối phương, đành phải trải ra chuẩn bị ngủ. Ngày hôm nay cậu quả thật rất mệt.
Jason nhìn về phía đối phương ngủ, lo lắng nên đem đối phương đến một bộ lạc khác hay vẫn để đối phương đi theo hắn. Nghĩ bản thân hắn phải nhanh đi tìm một nơi thích hợp để bọn họ ở lại, bộ lạc gần nhất cũng cách nơi này rất xa, hơn nữa lại khác hướng với nơi hắn muốn đi.
“Vẫn là tìm được nơi thích hợp rồi sẽ đưa cậu ta đi.” Jason tính toán tốt ở trong lòng rồi nhắm mặt lại chợp mắt, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Buổi sáng, Linie tỉnh lại dưới sự hấp dẫn của mùi thịt nướng. Nhìn thấy Jason đã chuẩn bị xong đồ ăn, mà giờ cậu mới tỉnh lại, hơi xấu hổ cười với hắn. Nhận lấy ống trúc đựng nước đơn giản rửa mặt rồi nhận lấy thịt xuyến ăn. Trong lòng tiếc nuối nghĩ, “Tay nghề đốt nướng của Jason tuyệt lắm, giá như có chút muối thì tốt rồi. Vì sao hắn không có muối, chẳng lẽ ăn hết rồi?
Jason cũng nấu canh trái cây cho cậu, hơn nữa không uống hết thì dùng ống trúc đựng, hớn nhỡ rõ Lâm Mộc có nói qua, uống nước sôi thì tốt cho giống cái.
Ngày kế tiếp đương nhiên chạy đi. Linie thấy đối phương không có ý bỏ cậu xuống, hơn nữa tuy đối phương mặt lạnh nhưng chăm sóc cho cậu rất tốt, tự nhiên yên tâm đi theo Jason. Tuy không rõ vì sao đối phương luôn đến những nơi bí ẩn, chẳng lẽ do bộ lạc bọn họ ở nơi bí ẩn? Nhưng cảm thấy được tuy Jason luôn đi về một hướng, nhưng mục đích lại không xác định rõ. Không rõ mùa mưa gần đến rồi sao hắn còn chưa quay về.
Linie nhìn thú nhân được mặt, cậu không thể tin được người vẫn chăm sóc cậu mấy ngày qua lại là du thú! Hắn thừa nhận sợ làm cậu sợ hãi, nhìn người trước mắt vẫn lạnh băng như cũ, nghĩ những ngày này hắn chăm sóc cậu, làm cho cậu quên đi nỗi sợ hãi, đột nhiên cảm thấy rất tức giận rất tủi thân.
“Vì sao anh nói chuyện này cho tôi biết, chẳng lẽ anh chuẩn bị ném tôi đi?” Khẩu khí chất vấn của Linie cũng không làm cho biểu tình của Jason thay đổi, Linie không biết đối phương đang nghĩ gì, không biết đối phương có bỏ rơi cậu thật hay không, nhưng ý tưởng này làm cho cậu cảm thấy sợ hãi.
Jason lắc đầu, vẫn không tìm được nơi thích hợp, hắn cần phải trở về tập họp với Patrick bọn họ, tự nhiên không thể mang theo Linie “Tôi sẽ đưa cậu đến một bộ lạc khác.”
“Tôi không đi!” Linie không hiểu vì sao mình lại tức giận, cậu biết Jason vì tốt cho cậu, dù sao đối phương cũng là du thú, nhưng cậu vẫn cảm thấy cậu bị bỏ rơi.
Jason không nói chuyện, hắn biết hiện giờ Linie không còn lý trí, thú nhân sẽ không cãi nhau với giống cái, huống chi Jason lại là người cảm tinh kịch liệt. Hắn chờ Linie tỉnh táo lại.
Linie nhìn thú nhân trầm mặc trước mắt, vô lực ngồi xuống đất, làm cho bản thân bình tĩnh lại.
“Anh không giống những du thú đó.”
“…………”
“Anh phải trở về tìm đồng bạn của mình hay là………..anh chỉ một mình?”
“Trở về tìm đồng bạn.”
“Đồng bạn của anh có giống như anh…….sẽ không tổn thương giống cái chứ?” Nhìn thấy ánh mắt của Jason nhìn qua, Linie cảm thấy được lời của mình có thể làm tổn thương đối phương. “Ưm, tôi chỉ muốn nói anh không giống những du thú kia, anh không có thương tổn đến tôi. Tôi nghe phụ thân tôi nói, du thú sẽ làm hại giống cái, cho nên tôi muốn hỏi…..”
Không đợi Linie nói xong “Đồng bạn của tôi không có làm.”
“Sẽ không giống những thú nhân này cướp đoạt bộ lạc của người khác, làm nhục giống cái?”
“Không có.”
Linie không hỏi nữa, cậu cảm thấy được cậu cần phải lo lắng một chuyện. Cậu nhìn thú nhân ngồi xuống chỗ đối diện cậu. Người này làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng, không nói chuyện lại không có biểu tình gì, trừ bỏ khi nói đến một người.
“Lâm Mộc là ai? Anh ta là một thú nhân thế nào?” Ở Linie xem ra, Lâm Mộc cũng là một du thú giống như Jason.
“Cậu ta là một giống cái, chúng tôi tình cờ gặp được.”
“Giống cái? Cậu ta là giống cái, trong đội ngũ của các anh có giống cái?”
Jason gật đầu “Cậu ta chủ động ở lại trong đội ngũ của bọn tôi, cậu ta rất thông minh.”
Thấy trên mặt khối băng Jason có tia buông lỏng “Một giống cái rất lợi hại! Anh thích cậu ta không?” Chắc là thích đi, dù sao đối phương vĩ đại như thế. Không hiểu sao lại có cảm giác rất mất mát.
“Cậu ta sẽ trở thành giống cái của Patrick.”
Tuy đối phương không có trả lời trực tiếp, nhưng Linie lại đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
“Tôi đi về với anh.” Linie cảm thấy nếu bọn họ không tổn thương cậu, xem thái độ của Jason, bọn họ cũng đối tốt với giống cái. Đến bộ lạc xa lạ, cùng đi theo Jason đến một nơi xa lạ cũng không khác gì nhau, hơn nữa cậu quen biết Jason như vậy không phải tốt lắm sao. Cậu không cố ý xem nhẹ bộ lạc sẽ cho cậu cuộc sống rất tốt, hơn nữa mùa mưa sắp đến rồi.
Jason nghe thấy lời đối phương nói, hàng mày chau lại. Cho dù không muốn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, giống cái sinh hoạt trong bộ lạc thì tốt hơn.
Nhìn thấy đối phương nhíu mày, lo lắng bản thân sẽ bị từ chối, “Tôi đã quyết định.” Làm sao có thể từ chối giống cái chứ!
Linie đi theo Jason về gặp đồng bạn của hắn, rất ngoài ý muốn trong đội ngũ lại có ấu tể. Đương nhiên cậu cũng gặp được Lâm Mộc, một giống cái rất hấp dẫn người khác.
Cuộc sống tốt đẹp kế tiếp làm cho cậu có chút không thể tin được, đồ ăn mỹ vị, nhà ở sáng ngời, những thứ này cậu chưa từng gặp qua.
Bộ lạc trước kia, thời điểm mùa mưa và mùa đông đến cũng ở trong sơn động. Cho đến nay đều tối tắm, ẩm ướt như thế, quen nhưng không có nghĩa là thích.
Khi được phân cùng phòng với Jason cậu cũng không có phản đối, cậu biệt bọn họ đều đem hai người trở thành một đôi, Tuy bọn họ chia ra ngủ hai đầu. Nhưng mà Linie vẫn vui vẻ vì chuyện này.
Linie cảm thấy quan hệ của hai người phát triển từng bước cũng không tệ, tuy không dính nhau như mấy người kia, nhưng Linie cảm thấy tốt lắm. Dù sao, hiện tại hai người tương tác với nhau làm cho cậu nhìn ra cậu là khác biệt trong mắt Jason, làm cho khối băng này làm chuyện dính người cũng làm khó cho người ta quá.
Linie vẫn cảm thấy như thế rất tốt, dù sao thú nhân và giống cái đều trải qua thời gian ở chung rất lâu mới có thể cùng một chỗ, bọn họ chỉ mới quen biết không lâu. Nhưng khi mấy người kia đều nói sẽ cử hành nghi thức cùng với Lâm Mộc, cậu đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng. Vì sao Jason không có cầu hôn cậu? Chẳng lẽ hắn không thích cậu sao? Linie đột nhiên không xác định được.
Cậu biết Jason phát hiện ra cảm xúc không tốt của cậu, nhưng đối phương cũng không nói gì, (do Jason không biết nói gì, hắn không phải là một người am hiểu biểu đạt), làm cho Linie ưu tư quá sâu.
Linie biết những ngày này cậu không có trạng thái, luôn thích ngẩn người, nhưng cậu không ngờ Lâm Mộc đoán được tâm sự của cậu.
Đi lên núi với Lâm Mộc, bọn họ tìm được thực vật mới, Lâm Mộc nói đó là khoai lang ——- một loại thực vật ăn ngon lắm.
Cậu biết, chỉ cần có thực vật mới được phát hiện, Lâm Mộc sẽ làm cho mọi người cùng ăn, nghe nói đó là nếm thử thứ tươi mới. Cho nên, buổi tối ăn món làm từ khoai lang là điều tuyệt đối không ngoài ý muốn. Linie yên lặng ăn đồ ăn của cậu, cậu không có nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Jason.
Cơm nước xong Linie bị Lâm Mộc lặng lẽ lôi đi nên có chút không rõ, sau đó nghe Lâm Mộc nói rõ nguyên nhân vì sao Jason không biểu đạt tình cảm. Một khắc kia cậu rất vui vẻ, bởi vì Jason thích cậu. Nhưng cậu cũng tức giận, làm một giống cái chẳng lẽ cậu còn chưa bày tỏ rõ ràng sao.
Lâm Mộc ra chủ ý cho cậu, bảo cậu dùng sắc dụ Jason, nhưng không nên làm đến bước cuối cùng. Nghe Lâm Mộc thì thầm nói nội dung sắc dụ, Linie cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Nhưng nghe Lâm Mộc nói thật ra có thể dùng phương pháp này trừng phạt Jason, làm cho hắn ta nhìn được mà không ăn được, vội chết hắn. Đương nhiên cậu sẽ không nghe làm theo Lâm Mộc nói: thú nhân cũng là thú, (thú) tính lên rồi, thì ai mà còn khống chế được, hơn nữa, tiên sinh, sắc dụ kia của ngài, có thú nhân nào sẽ buông tay chứ. Cho nên mong tha thứ cho sự gian trá của tôi đi, ha ha ha………
Cho nên Linie ăn đủ. Nhưng mà vẫn có sự chênh lệch với suy nghĩ của Lâm Mộc, Jason nhịn tới đỏ cả hai mắt, nhưng Linie không đành lòng để cho đối phương khó chịu nên liền làm cho bản thân ngày mai nằm ở trên giương không dây nổi, mà Jason lại thần thanh khí sảng.
Thời điểm Linie nằm ở trên giường được Jason ôm đút cơm, tuy rằng thân thể không thoải mái nhưng trong lòng lại yên tâm.
Một bộ lạc tuyệt vời lắm, một thú nhân mình thích làm bầu bạn, Linie cảm thấy được tâm tình hiện tại của cậu giống như Lâm mộc thường xuyên nói: Tôi viên mãn.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Bộ lạc của Linie không lớn cũng không nhỏ, chỉ có thể nói rất bình thường. Bởi vì giống cái đã rất ít, hơn nữa tính cách của Linie cũng không giống những giống cái khác bị nuông chiều sinh hư vừa tùy hứng lại kiêu căng, hơn nữa dáng người Linie cao gầy, cho nên rất được thú nhân trong tộc thích, có rất nhiều người theo đuổi.
Từ nhỏ Linie sống và sinh hoạt trong bộ lạc, chịu sự cưng chiều của song thân cùng sự sủng nịnh không có điểm mấu chốt của nhóm người theo đuổi. Vốn cậu cũng sẽ nghĩ mình giống như cha thân, tìm một thú nhân dũng sĩ dũng mạnh giống như phụ thân yêu thương cậu bình thản sống qua ngày. Nếu như không xảy ra chuyện kia.
Linie vẫn không hiểu được sao lại có thú nhân giống như du thú chứ. Phụ thân và cha thân của Linie đều nói cho cậu biết những chuyện xấu mà nhóm du thú làm, cậu nghe và cảm thấy sợ hãi đồng thời cũng không hiểu nổi, vì sao tất cả thú nhân đều đem giống cái cho là bảo bối, mà sao nhóm du thú lại làm chuyện cưỡng bức giống cái chứ?
Cho dù làm cho kẻ khác sợ hãi, nhưng Linie thấy, du thú cách mình rất xa. Bộ lạc của bọn họ chưa từng bị du thú xâm lược, Linie thấy, trong bộ lạc của bọn họ có rất nhiều thú nhân dũng sĩ lợi hại, cho dù bọn họ có đến đây, thú nhân của bộ lạc cũng sẽ bảo vệ tốt bọn họ, bảo vệ tốt bộ lạc của bọn họ. Trên thực tế cậu sai rồi.
Nhìn thấy thú nhân trong bộ lạc bị đánh chết, nhìn thấy thú nhân bị thương vì người nhà của mình mà không thể không bị du thú nô dịch. Nhìn thấy bạn tốt chịu nhục. Linie chưa từng cảm thấy sợ hãi như vây giờ.
Bị du thú tha đi, cậu biết kế tiếp sẽ có vận mệnh ra sao, điều này làm cho cậu sợ tới phát run, đồng thời cũng phẫn nộ tới phát run. Sao bọn họ có thể làm như vậy, sao bọn họ có thể làm nhục giống cái. Bọn họ không xứng làm con dân của thần thú, bọn họ căn bản là cấm thú không có lý trí! Bọn họ không xứng được xưng là thú nhân! Linie hiểu được, vì sao nhóm du thú sẽ bị thần thú bỏ rơi, vì sao sẽ oạt vào bộ lạc đuổi đi.
Chỉ là, hiện tại ai có thể cứu cậu khỏi tay những ác ma này chứ? Ai có thể cứu cậu đây! Cậu không muốn bị những du thú này làm nhục, cho dù chết cũng không nguyện ý!
Thời điểm Linie tuyệt vọng muốn chết, Jason xuất hiện làm cho cậu thấy được hy vọng.
Linie vĩnh viễn cũng không quên được hình ảnh Jason xuất hiện.
Một con rắn thật lớn, hai mắt màu đỏ làm cho người ta lạnh hết cả lưng. Nhưng giờ phút này, Linie lại cảm thấy được giống như chúa cứu thế hạ phàm. Cậu nhìn thấy thân rắn rất lớn quất văng mấy du thú kia ra ngoài, cho dù đám đó có nhanh chóng biến thành hình thú nhưng cũng không phải là đối thủ của con rắn lớn này.
Cậu nhìn thấy cây cối trước mắt bay tứ tung, nhìn thấy những du thú bị hắn đánh bị thương chạy đi, nhìn thấy hắn biến thành một người đàn ông anh tuấn trước mặt cậu. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhìn thấy cậu. Linie cảm thấy trái tim cậu đập có chút không bình thường.
Vì sao người làm cho người khác sợ hãi, sao mà cậu lại không sợ hắn chứ?
Linie nhìn người đàn ông này đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng, thân thiết nói một câu “Đi theo tôi.” Sau đó không có hỏi xem cậu có đồng ý không, ôm cậu vào lòng nhanh chóng rời khỏi.
Rừng rậm vào ban đêm luôn sẽ có những tiếng kêu làm cho người ta cảm thấy sởn hết gai óc. Đây là lần đầu tiên Linie qua đêm ở trong rừng rậm, cậu thần hồn nát thần tính nhịn không được ngồi gần đống lửa, điều này làm cho cậu sẽ không sợ hãi như thế nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông với vẻ mặt không thay đổi ngồi đối diện với cậu. Người này từ khi nói câu kia rồi không có nói câu nào với cậu nữa. Linie chưa từng gặp qua thú nhân dùng thái độ này đối với cậu, cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như vậy cậu không biết nên bắt chuyện với đối phương như thế nào nữa.
Đột nhiên thấy đối phương đứng dậy, Linie cảm thấy rất sợ hãi, nếu hắn bỏ rơi cậu ở chỗ này thì phải làm sao bây giờ?
Linie lập tức đứng dậy, trong mắt mang theo khẩn cầu “Anh đi đâu vậy?”
Jason tạm dừng nhìn cậu một cái “Chờ” Nói xong hóa thành hình thú đi vào trong rừng rậm.
Linie nhìn nhìn thân ảnh hắn rời đi, nhìn thấy bốn phía tối đen giống bị bóng tối cắn nuốt. Nghĩ đến bộ lạc của mình, nghĩ về nhà của cậu, Linie ôm chặt cánh tay, cậu cảm thấy bây giờ thật lạnh. Đau lòng đến nỗi nhịn không được rơi nước mắt, “Phụ thân, cha thân……….” Cậu biết song thân đã qua đời sẽ không nghe được tiếng gọi của cậu. Cậu biết……..
Linie đang chìm đắm trong đau lòng đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc “Cậu làm sao thế?”
Sự cô đơn quanh người Linie làm cho Jason nhịn không được hỏi ra tiếng.
Linie ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông kia đã trở lại, đối phương không có vứt bỏ cậu, cậu rất vui vẻ ngẩng đầu lên, cười nói. “Không có việc gì.” Lung tung lau đi nước mắt trên mặt “Anh đi làm gì vậy?”
Jason thấy đối phương không đau lòng nên cũng không hỏi lại “Đồ ăn” Nói xong cho cậu thấy thịt đã được xử lý tốt trong tay hắn.
Vốn bị kinh hách, lại chạy vội vã, Linie vẫn đều không cảm thấy đói bụng. Lúc này nhìn thấy đối phương đưa thịt ra, cảm thấy bản thân rất đói. Nhìn thấy thịt trong tay đối phương, Linie vui vẻ nhỏ giọng nói “Thì ra anh đi tìm đồ ăn.”
Jason đưa cho Linie một trái cây để cho cậu ăn trước, đem thịt xâu chuỗi, lấy một cái nồi đá mà hắn làm tạm thời dựa theo cách mà Lâm Mộc chỉ mà hắn cảm thấy rất nhỏ đặt lên trên lửa đốt, dùng ống trúc đổ nước vào.
Linie ở một bên tò mò khi nhìn thấy đối phương lấy nồi đá ra, thấy đối phương đổ nước vào, chắc là nấu nước. Cảm thấy đối phương rất thông minh, lại nghĩ ra được loại phương pháp này để nấu nước. Lúc trước bọn họ chỉ có mùa đông mới nấu nước ấm, hơn nữa bọn họ chỉ dùng ống trúc để nấu, tuy dễ bị cháy, nhưng bọn họ chỉ cần nấu ấm là được, miễn cưỡng có thể dùng.
Linie ăn thịt xâu chuỗi mà Jason nướng chín, nhìn thấy đối phương cầm một khúc gỗ rồi dùng dao khắc làm thứ gì đó, Linie cảm thấy thú nhân lạnh như băng này thật quá kỳ lạ.
Nhìn thấy đối phương bưng cho cậu uống, thấy tạo hình kỳ quái (thật ra rất bình thường rất thô ráp), “Đây là thứ gì?”
“Chén và thìa gỗ” Jason trước sau vẫn tiếc chữ như vàng.
Linie học theo Jason đã làm mẫu dùng thìa uống canh trái cây “Thật phương tiện, canh này uống ngon lắm. Cám ơn anh! Anh thật thông minh!”
“Lâm Mộc dạy.” Jason nói xong bắt đầu trầm mặc ăn uống.
Linie không biết Lâm Mộc là ai, nhưng có thể làm ra những thứ này thật sự rất lợi hại.
Linie ăn năm sáu chuỗi thịt nướng, uống hết hai chén canh trái cây, thoải mái sờ bụng mình. Tuy thịt nướng không có hương vị, nhưng bữa cơm này cậu ăn rất thoải mái.
Hai người ăn xong đồ ăn, có lẽ do nguyên nhân ăn cùng bữa cơm, Linie cảm thấy cũng hòa hợp với người đàn ông này rất nhiều (đơn phương cho rằng).
“Tôi gọi là Linie, có thể cho tôi biết tên của anh không?” Linie nhìn người đàn ông không có biểu tình ngồi đối diện cười hỏi.
Tính cách của Linie ôn hòa cũng là nguyên nhân quan trọng làm cho rất nhiều thú nhân thích cậu.
“Jason.”
Đã biết được tên của đối phương, Linie cảm thấy bọn họ xem như quen biết “Jason, cám ơn hôm nay anh đã cứu tôi.”
Tuy không có nhìn thấy phản ứng của đối phương, nhưng cũng không có gây trở ngại cho việc Linie quyết định trao đổi thông tin.
“Jason, anh là thú nhân của bộ lạc nào?”
“………..” Trầm mặc.
“Bộ lạc của anh có bao nhiêu người?”
Tiếp tục trầm mặc.
“Tôi có thể đến bộ lạc của các anh không?”
Vẫn trầm mặc như cũ.
Tuy Linie không có nổi giận vì đối phương không trả lời, nhưng nhìn thấy đối phương đưa thảm da thú cho cậu, cậu cũng không từ chối ý tốt của đối phương, đành phải trải ra chuẩn bị ngủ. Ngày hôm nay cậu quả thật rất mệt.
Jason nhìn về phía đối phương ngủ, lo lắng nên đem đối phương đến một bộ lạc khác hay vẫn để đối phương đi theo hắn. Nghĩ bản thân hắn phải nhanh đi tìm một nơi thích hợp để bọn họ ở lại, bộ lạc gần nhất cũng cách nơi này rất xa, hơn nữa lại khác hướng với nơi hắn muốn đi.
“Vẫn là tìm được nơi thích hợp rồi sẽ đưa cậu ta đi.” Jason tính toán tốt ở trong lòng rồi nhắm mặt lại chợp mắt, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Buổi sáng, Linie tỉnh lại dưới sự hấp dẫn của mùi thịt nướng. Nhìn thấy Jason đã chuẩn bị xong đồ ăn, mà giờ cậu mới tỉnh lại, hơi xấu hổ cười với hắn. Nhận lấy ống trúc đựng nước đơn giản rửa mặt rồi nhận lấy thịt xuyến ăn. Trong lòng tiếc nuối nghĩ, “Tay nghề đốt nướng của Jason tuyệt lắm, giá như có chút muối thì tốt rồi. Vì sao hắn không có muối, chẳng lẽ ăn hết rồi?
Jason cũng nấu canh trái cây cho cậu, hơn nữa không uống hết thì dùng ống trúc đựng, hớn nhỡ rõ Lâm Mộc có nói qua, uống nước sôi thì tốt cho giống cái.
Ngày kế tiếp đương nhiên chạy đi. Linie thấy đối phương không có ý bỏ cậu xuống, hơn nữa tuy đối phương mặt lạnh nhưng chăm sóc cho cậu rất tốt, tự nhiên yên tâm đi theo Jason. Tuy không rõ vì sao đối phương luôn đến những nơi bí ẩn, chẳng lẽ do bộ lạc bọn họ ở nơi bí ẩn? Nhưng cảm thấy được tuy Jason luôn đi về một hướng, nhưng mục đích lại không xác định rõ. Không rõ mùa mưa gần đến rồi sao hắn còn chưa quay về.
Linie nhìn thú nhân được mặt, cậu không thể tin được người vẫn chăm sóc cậu mấy ngày qua lại là du thú! Hắn thừa nhận sợ làm cậu sợ hãi, nhìn người trước mắt vẫn lạnh băng như cũ, nghĩ những ngày này hắn chăm sóc cậu, làm cho cậu quên đi nỗi sợ hãi, đột nhiên cảm thấy rất tức giận rất tủi thân.
“Vì sao anh nói chuyện này cho tôi biết, chẳng lẽ anh chuẩn bị ném tôi đi?” Khẩu khí chất vấn của Linie cũng không làm cho biểu tình của Jason thay đổi, Linie không biết đối phương đang nghĩ gì, không biết đối phương có bỏ rơi cậu thật hay không, nhưng ý tưởng này làm cho cậu cảm thấy sợ hãi.
Jason lắc đầu, vẫn không tìm được nơi thích hợp, hắn cần phải trở về tập họp với Patrick bọn họ, tự nhiên không thể mang theo Linie “Tôi sẽ đưa cậu đến một bộ lạc khác.”
“Tôi không đi!” Linie không hiểu vì sao mình lại tức giận, cậu biết Jason vì tốt cho cậu, dù sao đối phương cũng là du thú, nhưng cậu vẫn cảm thấy cậu bị bỏ rơi.
Jason không nói chuyện, hắn biết hiện giờ Linie không còn lý trí, thú nhân sẽ không cãi nhau với giống cái, huống chi Jason lại là người cảm tinh kịch liệt. Hắn chờ Linie tỉnh táo lại.
Linie nhìn thú nhân trầm mặc trước mắt, vô lực ngồi xuống đất, làm cho bản thân bình tĩnh lại.
“Anh không giống những du thú đó.”
“…………”
“Anh phải trở về tìm đồng bạn của mình hay là………..anh chỉ một mình?”
“Trở về tìm đồng bạn.”
“Đồng bạn của anh có giống như anh…….sẽ không tổn thương giống cái chứ?” Nhìn thấy ánh mắt của Jason nhìn qua, Linie cảm thấy được lời của mình có thể làm tổn thương đối phương. “Ưm, tôi chỉ muốn nói anh không giống những du thú kia, anh không có thương tổn đến tôi. Tôi nghe phụ thân tôi nói, du thú sẽ làm hại giống cái, cho nên tôi muốn hỏi…..”
Không đợi Linie nói xong “Đồng bạn của tôi không có làm.”
“Sẽ không giống những thú nhân này cướp đoạt bộ lạc của người khác, làm nhục giống cái?”
“Không có.”
Linie không hỏi nữa, cậu cảm thấy được cậu cần phải lo lắng một chuyện. Cậu nhìn thú nhân ngồi xuống chỗ đối diện cậu. Người này làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng, không nói chuyện lại không có biểu tình gì, trừ bỏ khi nói đến một người.
“Lâm Mộc là ai? Anh ta là một thú nhân thế nào?” Ở Linie xem ra, Lâm Mộc cũng là một du thú giống như Jason.
“Cậu ta là một giống cái, chúng tôi tình cờ gặp được.”
“Giống cái? Cậu ta là giống cái, trong đội ngũ của các anh có giống cái?”
Jason gật đầu “Cậu ta chủ động ở lại trong đội ngũ của bọn tôi, cậu ta rất thông minh.”
Thấy trên mặt khối băng Jason có tia buông lỏng “Một giống cái rất lợi hại! Anh thích cậu ta không?” Chắc là thích đi, dù sao đối phương vĩ đại như thế. Không hiểu sao lại có cảm giác rất mất mát.
“Cậu ta sẽ trở thành giống cái của Patrick.”
Tuy đối phương không có trả lời trực tiếp, nhưng Linie lại đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
“Tôi đi về với anh.” Linie cảm thấy nếu bọn họ không tổn thương cậu, xem thái độ của Jason, bọn họ cũng đối tốt với giống cái. Đến bộ lạc xa lạ, cùng đi theo Jason đến một nơi xa lạ cũng không khác gì nhau, hơn nữa cậu quen biết Jason như vậy không phải tốt lắm sao. Cậu không cố ý xem nhẹ bộ lạc sẽ cho cậu cuộc sống rất tốt, hơn nữa mùa mưa sắp đến rồi.
Jason nghe thấy lời đối phương nói, hàng mày chau lại. Cho dù không muốn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, giống cái sinh hoạt trong bộ lạc thì tốt hơn.
Nhìn thấy đối phương nhíu mày, lo lắng bản thân sẽ bị từ chối, “Tôi đã quyết định.” Làm sao có thể từ chối giống cái chứ!
Linie đi theo Jason về gặp đồng bạn của hắn, rất ngoài ý muốn trong đội ngũ lại có ấu tể. Đương nhiên cậu cũng gặp được Lâm Mộc, một giống cái rất hấp dẫn người khác.
Cuộc sống tốt đẹp kế tiếp làm cho cậu có chút không thể tin được, đồ ăn mỹ vị, nhà ở sáng ngời, những thứ này cậu chưa từng gặp qua.
Bộ lạc trước kia, thời điểm mùa mưa và mùa đông đến cũng ở trong sơn động. Cho đến nay đều tối tắm, ẩm ướt như thế, quen nhưng không có nghĩa là thích.
Khi được phân cùng phòng với Jason cậu cũng không có phản đối, cậu biệt bọn họ đều đem hai người trở thành một đôi, Tuy bọn họ chia ra ngủ hai đầu. Nhưng mà Linie vẫn vui vẻ vì chuyện này.
Linie cảm thấy quan hệ của hai người phát triển từng bước cũng không tệ, tuy không dính nhau như mấy người kia, nhưng Linie cảm thấy tốt lắm. Dù sao, hiện tại hai người tương tác với nhau làm cho cậu nhìn ra cậu là khác biệt trong mắt Jason, làm cho khối băng này làm chuyện dính người cũng làm khó cho người ta quá.
Linie vẫn cảm thấy như thế rất tốt, dù sao thú nhân và giống cái đều trải qua thời gian ở chung rất lâu mới có thể cùng một chỗ, bọn họ chỉ mới quen biết không lâu. Nhưng khi mấy người kia đều nói sẽ cử hành nghi thức cùng với Lâm Mộc, cậu đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng. Vì sao Jason không có cầu hôn cậu? Chẳng lẽ hắn không thích cậu sao? Linie đột nhiên không xác định được.
Cậu biết Jason phát hiện ra cảm xúc không tốt của cậu, nhưng đối phương cũng không nói gì, (do Jason không biết nói gì, hắn không phải là một người am hiểu biểu đạt), làm cho Linie ưu tư quá sâu.
Linie biết những ngày này cậu không có trạng thái, luôn thích ngẩn người, nhưng cậu không ngờ Lâm Mộc đoán được tâm sự của cậu.
Đi lên núi với Lâm Mộc, bọn họ tìm được thực vật mới, Lâm Mộc nói đó là khoai lang ——- một loại thực vật ăn ngon lắm.
Cậu biết, chỉ cần có thực vật mới được phát hiện, Lâm Mộc sẽ làm cho mọi người cùng ăn, nghe nói đó là nếm thử thứ tươi mới. Cho nên, buổi tối ăn món làm từ khoai lang là điều tuyệt đối không ngoài ý muốn. Linie yên lặng ăn đồ ăn của cậu, cậu không có nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Jason.
Cơm nước xong Linie bị Lâm Mộc lặng lẽ lôi đi nên có chút không rõ, sau đó nghe Lâm Mộc nói rõ nguyên nhân vì sao Jason không biểu đạt tình cảm. Một khắc kia cậu rất vui vẻ, bởi vì Jason thích cậu. Nhưng cậu cũng tức giận, làm một giống cái chẳng lẽ cậu còn chưa bày tỏ rõ ràng sao.
Lâm Mộc ra chủ ý cho cậu, bảo cậu dùng sắc dụ Jason, nhưng không nên làm đến bước cuối cùng. Nghe Lâm Mộc thì thầm nói nội dung sắc dụ, Linie cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Nhưng nghe Lâm Mộc nói thật ra có thể dùng phương pháp này trừng phạt Jason, làm cho hắn ta nhìn được mà không ăn được, vội chết hắn. Đương nhiên cậu sẽ không nghe làm theo Lâm Mộc nói: thú nhân cũng là thú, (thú) tính lên rồi, thì ai mà còn khống chế được, hơn nữa, tiên sinh, sắc dụ kia của ngài, có thú nhân nào sẽ buông tay chứ. Cho nên mong tha thứ cho sự gian trá của tôi đi, ha ha ha………
Cho nên Linie ăn đủ. Nhưng mà vẫn có sự chênh lệch với suy nghĩ của Lâm Mộc, Jason nhịn tới đỏ cả hai mắt, nhưng Linie không đành lòng để cho đối phương khó chịu nên liền làm cho bản thân ngày mai nằm ở trên giương không dây nổi, mà Jason lại thần thanh khí sảng.
Thời điểm Linie nằm ở trên giường được Jason ôm đút cơm, tuy rằng thân thể không thoải mái nhưng trong lòng lại yên tâm.
Một bộ lạc tuyệt vời lắm, một thú nhân mình thích làm bầu bạn, Linie cảm thấy được tâm tình hiện tại của cậu giống như Lâm mộc thường xuyên nói: Tôi viên mãn.