Sáng sớm hôm sau, Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu ngồi chung xe đi làm, bởi vì có tài xế Tiểu Vương nên bọn họ không thể có cử chỉ thân mật, chỉ có thể sử dụng ánh mắt nhắn nhủ tâm ý.
Cô liếc anh một cái, anh liền cười đáp lại cô, không hề giá trị nhưng vẫn ngọt ngào, đúng là nói chuyện yêu đương sẽ tụt giảm trí thông minh mà.
Đi tới tòa cao ốc Kình Vũ, vào thang máy chuyên dụng, ở dưới camera cũng không tiện làm gì, Triệu Nghị Nhiên chỉ có thể nói khẽ với cô bạn gái nhỏ: "Chờ một chút vào phòng làm việc, anh sẽ nói cho bọn họ biết chuyện của chúng ta, em phải chuẩn bị tâm lý đấy."
"Vâng." Lưu Mỹ Châu cắn môi dưới gật đầu, đúng là nên nói cho hai vị trợ lý, có bọn họ giúp đỡ che giấu mới an toàn. Chỉ là lần đầu tiên yêu đương khó tránh khỏi da mặt mỏng, hơn nữa mọi người đều là người quen, cảm giác rất xấu hổ!
Nhìn cô còn chưa đối mặt đã bắt đầu khẩn trương, Triệu Nghị Nhiên lại càng muốn nuông chiều cô. Cô gái mười tám tuổi vốn nên có chút yếu ớt cô nhưng lại luôn quan tâm tỉ mỉ, cẩn thận khiêm tốn, chắc là vì ở cùng với anh mới có thể hiểu chuyện như thế. Vừa nghĩ tới đây, anh càng cảm thấy mình là một kẻ may mắn, đã bí mật yêu đương còn muốn con người ta nhân nhượng,anh sao có thể vô tình tổn thương cô đây? Ai!
Không thể không nói, biết được lòng tự trọng của người mình thầm mến bành trướng, cho dù anh nghĩ bể đầu cũng không ngờ, cô bạn gái nhỏ đáng yêu bởi vì trọng sinh mới cư xử thành thục như vậy.
Đợi Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu cùng bước vào phòng tổng giám đốc, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào mới đứng dậy chào hỏi.
"Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng." Triệu Nghị Nhiên gật đầu đáp lại, tất cả đều giống như bình thường, chỉ là mọi người vừa nghỉ phép trở lại, còn chưa hâm nóng cảm xúc làm việc.
Hôm nay, Lưu Mỹ Châu tương đối khác thường, cúi đầu không lên tiếng, hai vị trợ lý đang cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy ngài tổng giám đốc nắm tay em gái trợ lý, bình tĩnh nói: "Đan Thư, Bỉ Hào, chúng tôi có chuyện muốn tuyên bố."
Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào trợn to mắt, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác rồi, thật không ngờ đó. Tuy nói ở Bình Đông đã xác định ra một chút dấu hiệu, nhưng tổng giám đốc cũng quá gọn gàng dứt khoát đi, lần này không cần nói cũng biết, bò già cùng cỏ non là xứng đôi rồi, WOW!
"Tôi và Mỹ Châu quyết định bắt đầu qua lại, về sau chúng tôi chính là quan hệ người yêu, chỉ là chưa thể công khai với bên ngoài. Tôi muốn mời hai cậu làm nhân chứng, nếu như sau này tôi có lỗi với Mỹ Châu, hai người là đàn anh của Mỹ Châu, có thể tận lực dạy dỗ tôi, yêu cầu tôi, không cần xem tôi là cấp trên. Hi vọng các cậu có thể đồng ý thỉnh cầu này của tôi."
Lưu Mỹ Châu cho rằng Triệu Nghị Nhiên chỉ muốn công khai tình yêu, mới mời hai vị trợ lý "đặc biệt giúp đỡ", thật không ngờ anh lại nói ra những lời quý trọng cô như thế, nhất thời trong lòng cô tràn đầy cảm động, dù cho tình yêu không thể lộ ra ánh sáng cũng đáng giá.
Triệu Nghị Nhiên mặc kệ hai vị đàn em kinh ngạc ra sao, chuyển sang cô bạn gái nhỏ thân yêu nói: "Mỹ Châu, cho anh một chút thời gian, muộn nhất là đến khi em tròn hai mươi tuổi, anh sẽ cho em một lời cam kết."
"Ừm!" Cô không dám vẽ mộng quá đẹp, nhưng cô nguyện ý tin tưởng giờ phút này anh là thật lòng.
"Được rồi, cứ như vậy thôi, mọi người bắt đầu công việc đi!" Triệu Nghị Nhiên hài lòng gật đầu, rồi đi về phía phòng làm việc chuyên dụng của anh.
Cấp trên vừa rời đi, Kiều Đan Thư liền nhíu chặt chân mày hỏi: "Tiểu Châu, em thật sự đã suy xét kỹ chưa? lê,le, Anh luôn tôn trọng anh Nghị Nhiên, nhưng kiểu đối tượng này thật sự phiền toái, anh sợ em sẽ bị tổn thương."
"Đúng đấy! Sao em không tìm bạn trai ở đại học? Tình cảm của người trẻ tuổi rất đơn thuần, có thể công khai ở chung một chỗ, rất vui vẻ, rất tự do mà!" Kha Bỉ Hào cũng không coi trọng đoạn tình cảm bí mật này, ngộ nhỡ ngày nào đó chết từ trong trứng nước liền im hơi lặng tiếng rồi, hơn nữa không thể yêu đương thoải mái thì còn thú vị gì nữa?
Ngoại trừ lớn tuổi hơn Lưu Mỹ Châu thì kinh nghiệm yêu đương và vốn sống của bọn họ cũng nhiều hơn, có thể đánh giá khách quan chuyện này. Khuyết điểm của Triệu Nghị Nhiên chính là điều kiện quá tốt, tốt đến mức khiến người bình thường nhìn không ra một tương lai rực rỡ, em gái Tiểu Châu lại dám chọn đối tượng có độ khó như thế, có thể nói ''gánh nặng đường xa'' đấy!
Lưu Mỹ Châu nghiêm túc lắng nghe hai vị đàn anh dạy bảo, cuối cùng vẫn kiên định nói: "Em thích anh ấy, em muốn cố gắng thử xem, nếu như thất bại cũng sẽ không tiếc nuối, ít nhất đời này em đã từng yêu." -l3qu4don- Kiếp trước thành tích yêu đương của cô toàn là số không tròn trĩnh, đời này nếu không phấn khởi tiến lên, chẳng lẽ còn phải chờ tới kiếp sau nữa?
Chậc chậc, đây là lời mà thiếu nữ thanh xuân nên nói sao? Sao nghe giống như thục nữ đã trải qua tang thương vậy? Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư cũng không thể hiểu, chỉ là nhìn em gái Tiểu Châu rất có khí phách "Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh lẽo ghê", bọn họ cũng đành phải đè xuống lo lắng, trước tiên cứ yên lặng theo dõi biến hóa đã.
"Đừng lo lắng mà, em đi pha trà nhé!" Lưu Mỹ Châu không muốn nhiều lời, phần tâm tình này chỉ mình cô mới có thể hiểu.
"Được rồi, nhớ rõ còn có anh cho em tựa vào đấy." Kiều Đan Thư cũng chỉ có thể nói lời kết trước.
"Thật ra thì thất tình cũng là một thể nghiệm của cuộc sống, biển người mịt mờ, việc đời khó liệu, hạ được một người đàn ông sẽ tốt hơn." Kha Bỉ Hào còn đưa ra lời tiên đoán đen đủi, thành công đổi lấy sự khinh thường của hai vị đồng nghiệp.
Không bao lâu, Lưu Mỹ Châu đã chuẩn bị xong trà thơm cho hai vị trợ lý, liền bưng một tách vào phòng làm việc của tổng giám đốc, mỉm cười giống như thường ngày, nói: "Anh cả Triệu, mời dùng trà ạ."
"Ừ." Triệu Nghị Nhiên đang lật xem một phần hồ sơ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được một cái.
Đợi cô đặt ly trà an toàn trên bàn, xác định không có bị phỏng, anh mới hành động, vươn tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô ngồi ở chỗ cô nên ngồi, cũng chính là trên đùi anh.
"Anh cả Triệu!" Lưu Mỹ Châu sợ hết hồn, nhịp tim cũng tăng nhanh, bây giờ đang là giờ làm việc đó, sao tổng giám đốc có thể công tư bất phân vậy?
Triệu Nghị Nhiên thích nhìn vẻ mặt sinh động của cô, đó mới là tính cách thiếu nữ nên có, anh cố ý vò loạn tóc cô, trách nhẹ: "Còn gọi là anh cả à? Gọi tên anh đi."
"À.....Nghị Nhiên." Hơi thở phái nam phả vào mặt, quấy nhiễu suy nghĩ của cô, thật ra cho đến bây giờ cô vẫn chưa quen chuyện nam nữ thân mật, cho dù là đối mặt với người đàn ông của mình, cũng cần một chút thời gian để thích ứng.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Một tay anh ôm eo cô, tay kia sờ lên mặt cô, nghĩ thầm sao sờ lại thoải mái như vậy chứ? May mà người khác không biết cũng chưa sờ qua, chỉ mình anh có thể hưởng thụ.
Cô vừa lúng túng lại vừa xấu hổ, cúi đầu nói: "Tàm tạm, cùng như bình thường thôi."
"Thật sao? Nhưng anh lại ngủ không ngon, không có em mát xa giúp, còn không thể hôn em ôm em, anh cảm thấy rất kỳ lạ, vậy em nói xem phải làm thế nào đây?"
"Em...." Em đâu biết phải làm thế nào chứ? Nghe anh hạ bút thành văn nói xong lời tâm tình, cô liền sắp không nhận ra anh rồi. Hai người mới qua lại mấy ngày thôi, không ngờ anh lại nói chuyện yêu đương bằng phong cách đó, đúng là quá ngọt ngào đi?
Anh hôn vài cái lên đôi mắt, lỗ tai, gương mặt, và cả đôi môi cô, mới mỉm cười hỏi: "Có phải rất ngạc nhiên không? Bình thường anh không hề có dáng vẻ này."
"Ừm, có chút kinh ngạc." Trừ việc lớn hơn cô mười tuổi, từ trước đến giờ anh đều là người trầm ổn, thật đúng là chưa từng thấy qua anh thay đổi cảm xúc.
"Em cũng biết, cha mẹ anh rất cưng chiều em trai và em gái anh, còn với anh là kỳ vọng nhiều hơn thương yêu. Có lúc bọn họ đã quên mất anh cũng là một đứa trẻ, anh cũng có lúc muốn làm nũng, muốn buông thả, nhất là khi đi cùng với em." Anh chưa từng nói những lời này với ai khác, tuy chỉ có dăm ba câu nhưng đã là một bước dài với anh. Cuối cùng anh đã mở rộng nội tâm của mình, để chia sẻ với cô cảm nhận thật sự của anh.
"Anh muốn làm nũng cũng không cần khách sáo, em có thể làm chị gái nhỏ của anh, anh hết sức buông thả đi."
Anh nghe xong không khỏi cười khổ, cô bé này thật biết chiếm tiện ích, còn muốn làm chị gái nhỏ của anh sao? Nhưng mà anh lại cảm thấy ấm áp, một cảm giác được thấu hiểu, được ấm áp bao quanh.
"Được, về sau anh chỉ làm nũng với em, chỉ buông thả với riêng em thôi."
Cô nghịch ngợm hỏi: "Giống như hiện tại à?" Đùa giỡn em gái trợ lý trong giờ làm việc?
"Dĩ nhiên không phải, mức độ này thành ý quá nhỏ." Chuyện anh muốn làm với cô thật sự rất nhiều, đáng tiếc chỉ có thể nghĩ mà thôi. Dù sao cô vẫn còn nhỏ, hai người còn chưa chính thức xác nhận quan hệ, anh có khát vọng nữa thì cũng chẳng thể làm đến tận cùng.
Cô không dám hỏi trình độ như thế nào mới gọi là thành ý lớn, chỉ là từ ánh mắt mập mờ của anh,xem ra phải là mức độ rất nghiêm trọng. Vào lúc này, cô tốt nhất nên giữ yên lặng, mặc dù chưa có kinh nghiệm nhưng cô cũng biết đàn ông luôn không chịu nổi sự kích thích.
Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hít sâu lại thở dài: "Em thật sự còn quá nhỏ, lúc nào mới trưởng thành đây?"
"Em.....Em cảm thấy mình đâu quá nhỏ." Cô cúi đầu nhìn ngực mình, với dáng người của cô, 32C là rất khá rồi.
Ánh mắt của anh cũng dời xuống theo cô, cười khẽ hai tiếng nói: "Đúng là không nhỏ, anh cực kỳ hài lòng."
"Đáng ghét!" Miệng nói ghét nhưng khi anh cúi đầu hôn thì vẫn đón lấy môi anh, Lưu Mỹ Châu hiểu rất rõ tâm tình của mình, chính là trong tình yêu, tuy miệng nói chán ghét nhưng trong tâm lại vui sướng.
Một ngày làm việc cứ thế qua đi, Triệu Nghị Nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, nói vài lời linh tinh, làm chút chuyện ngốc nghếch, nếu khiến cho đầu óc thật sự thay đổi, về sau mỗi ngày đều có thể như vậy thì tốt rồi.
Cô liếc anh một cái, anh liền cười đáp lại cô, không hề giá trị nhưng vẫn ngọt ngào, đúng là nói chuyện yêu đương sẽ tụt giảm trí thông minh mà.
Đi tới tòa cao ốc Kình Vũ, vào thang máy chuyên dụng, ở dưới camera cũng không tiện làm gì, Triệu Nghị Nhiên chỉ có thể nói khẽ với cô bạn gái nhỏ: "Chờ một chút vào phòng làm việc, anh sẽ nói cho bọn họ biết chuyện của chúng ta, em phải chuẩn bị tâm lý đấy."
"Vâng." Lưu Mỹ Châu cắn môi dưới gật đầu, đúng là nên nói cho hai vị trợ lý, có bọn họ giúp đỡ che giấu mới an toàn. Chỉ là lần đầu tiên yêu đương khó tránh khỏi da mặt mỏng, hơn nữa mọi người đều là người quen, cảm giác rất xấu hổ!
Nhìn cô còn chưa đối mặt đã bắt đầu khẩn trương, Triệu Nghị Nhiên lại càng muốn nuông chiều cô. Cô gái mười tám tuổi vốn nên có chút yếu ớt cô nhưng lại luôn quan tâm tỉ mỉ, cẩn thận khiêm tốn, chắc là vì ở cùng với anh mới có thể hiểu chuyện như thế. Vừa nghĩ tới đây, anh càng cảm thấy mình là một kẻ may mắn, đã bí mật yêu đương còn muốn con người ta nhân nhượng,anh sao có thể vô tình tổn thương cô đây? Ai!
Không thể không nói, biết được lòng tự trọng của người mình thầm mến bành trướng, cho dù anh nghĩ bể đầu cũng không ngờ, cô bạn gái nhỏ đáng yêu bởi vì trọng sinh mới cư xử thành thục như vậy.
Đợi Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu cùng bước vào phòng tổng giám đốc, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào mới đứng dậy chào hỏi.
"Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng." Triệu Nghị Nhiên gật đầu đáp lại, tất cả đều giống như bình thường, chỉ là mọi người vừa nghỉ phép trở lại, còn chưa hâm nóng cảm xúc làm việc.
Hôm nay, Lưu Mỹ Châu tương đối khác thường, cúi đầu không lên tiếng, hai vị trợ lý đang cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy ngài tổng giám đốc nắm tay em gái trợ lý, bình tĩnh nói: "Đan Thư, Bỉ Hào, chúng tôi có chuyện muốn tuyên bố."
Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào trợn to mắt, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác rồi, thật không ngờ đó. Tuy nói ở Bình Đông đã xác định ra một chút dấu hiệu, nhưng tổng giám đốc cũng quá gọn gàng dứt khoát đi, lần này không cần nói cũng biết, bò già cùng cỏ non là xứng đôi rồi, WOW!
"Tôi và Mỹ Châu quyết định bắt đầu qua lại, về sau chúng tôi chính là quan hệ người yêu, chỉ là chưa thể công khai với bên ngoài. Tôi muốn mời hai cậu làm nhân chứng, nếu như sau này tôi có lỗi với Mỹ Châu, hai người là đàn anh của Mỹ Châu, có thể tận lực dạy dỗ tôi, yêu cầu tôi, không cần xem tôi là cấp trên. Hi vọng các cậu có thể đồng ý thỉnh cầu này của tôi."
Lưu Mỹ Châu cho rằng Triệu Nghị Nhiên chỉ muốn công khai tình yêu, mới mời hai vị trợ lý "đặc biệt giúp đỡ", thật không ngờ anh lại nói ra những lời quý trọng cô như thế, nhất thời trong lòng cô tràn đầy cảm động, dù cho tình yêu không thể lộ ra ánh sáng cũng đáng giá.
Triệu Nghị Nhiên mặc kệ hai vị đàn em kinh ngạc ra sao, chuyển sang cô bạn gái nhỏ thân yêu nói: "Mỹ Châu, cho anh một chút thời gian, muộn nhất là đến khi em tròn hai mươi tuổi, anh sẽ cho em một lời cam kết."
"Ừm!" Cô không dám vẽ mộng quá đẹp, nhưng cô nguyện ý tin tưởng giờ phút này anh là thật lòng.
"Được rồi, cứ như vậy thôi, mọi người bắt đầu công việc đi!" Triệu Nghị Nhiên hài lòng gật đầu, rồi đi về phía phòng làm việc chuyên dụng của anh.
Cấp trên vừa rời đi, Kiều Đan Thư liền nhíu chặt chân mày hỏi: "Tiểu Châu, em thật sự đã suy xét kỹ chưa? lê,le, Anh luôn tôn trọng anh Nghị Nhiên, nhưng kiểu đối tượng này thật sự phiền toái, anh sợ em sẽ bị tổn thương."
"Đúng đấy! Sao em không tìm bạn trai ở đại học? Tình cảm của người trẻ tuổi rất đơn thuần, có thể công khai ở chung một chỗ, rất vui vẻ, rất tự do mà!" Kha Bỉ Hào cũng không coi trọng đoạn tình cảm bí mật này, ngộ nhỡ ngày nào đó chết từ trong trứng nước liền im hơi lặng tiếng rồi, hơn nữa không thể yêu đương thoải mái thì còn thú vị gì nữa?
Ngoại trừ lớn tuổi hơn Lưu Mỹ Châu thì kinh nghiệm yêu đương và vốn sống của bọn họ cũng nhiều hơn, có thể đánh giá khách quan chuyện này. Khuyết điểm của Triệu Nghị Nhiên chính là điều kiện quá tốt, tốt đến mức khiến người bình thường nhìn không ra một tương lai rực rỡ, em gái Tiểu Châu lại dám chọn đối tượng có độ khó như thế, có thể nói ''gánh nặng đường xa'' đấy!
Lưu Mỹ Châu nghiêm túc lắng nghe hai vị đàn anh dạy bảo, cuối cùng vẫn kiên định nói: "Em thích anh ấy, em muốn cố gắng thử xem, nếu như thất bại cũng sẽ không tiếc nuối, ít nhất đời này em đã từng yêu." -l3qu4don- Kiếp trước thành tích yêu đương của cô toàn là số không tròn trĩnh, đời này nếu không phấn khởi tiến lên, chẳng lẽ còn phải chờ tới kiếp sau nữa?
Chậc chậc, đây là lời mà thiếu nữ thanh xuân nên nói sao? Sao nghe giống như thục nữ đã trải qua tang thương vậy? Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư cũng không thể hiểu, chỉ là nhìn em gái Tiểu Châu rất có khí phách "Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh lẽo ghê", bọn họ cũng đành phải đè xuống lo lắng, trước tiên cứ yên lặng theo dõi biến hóa đã.
"Đừng lo lắng mà, em đi pha trà nhé!" Lưu Mỹ Châu không muốn nhiều lời, phần tâm tình này chỉ mình cô mới có thể hiểu.
"Được rồi, nhớ rõ còn có anh cho em tựa vào đấy." Kiều Đan Thư cũng chỉ có thể nói lời kết trước.
"Thật ra thì thất tình cũng là một thể nghiệm của cuộc sống, biển người mịt mờ, việc đời khó liệu, hạ được một người đàn ông sẽ tốt hơn." Kha Bỉ Hào còn đưa ra lời tiên đoán đen đủi, thành công đổi lấy sự khinh thường của hai vị đồng nghiệp.
Không bao lâu, Lưu Mỹ Châu đã chuẩn bị xong trà thơm cho hai vị trợ lý, liền bưng một tách vào phòng làm việc của tổng giám đốc, mỉm cười giống như thường ngày, nói: "Anh cả Triệu, mời dùng trà ạ."
"Ừ." Triệu Nghị Nhiên đang lật xem một phần hồ sơ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được một cái.
Đợi cô đặt ly trà an toàn trên bàn, xác định không có bị phỏng, anh mới hành động, vươn tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô ngồi ở chỗ cô nên ngồi, cũng chính là trên đùi anh.
"Anh cả Triệu!" Lưu Mỹ Châu sợ hết hồn, nhịp tim cũng tăng nhanh, bây giờ đang là giờ làm việc đó, sao tổng giám đốc có thể công tư bất phân vậy?
Triệu Nghị Nhiên thích nhìn vẻ mặt sinh động của cô, đó mới là tính cách thiếu nữ nên có, anh cố ý vò loạn tóc cô, trách nhẹ: "Còn gọi là anh cả à? Gọi tên anh đi."
"À.....Nghị Nhiên." Hơi thở phái nam phả vào mặt, quấy nhiễu suy nghĩ của cô, thật ra cho đến bây giờ cô vẫn chưa quen chuyện nam nữ thân mật, cho dù là đối mặt với người đàn ông của mình, cũng cần một chút thời gian để thích ứng.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Một tay anh ôm eo cô, tay kia sờ lên mặt cô, nghĩ thầm sao sờ lại thoải mái như vậy chứ? May mà người khác không biết cũng chưa sờ qua, chỉ mình anh có thể hưởng thụ.
Cô vừa lúng túng lại vừa xấu hổ, cúi đầu nói: "Tàm tạm, cùng như bình thường thôi."
"Thật sao? Nhưng anh lại ngủ không ngon, không có em mát xa giúp, còn không thể hôn em ôm em, anh cảm thấy rất kỳ lạ, vậy em nói xem phải làm thế nào đây?"
"Em...." Em đâu biết phải làm thế nào chứ? Nghe anh hạ bút thành văn nói xong lời tâm tình, cô liền sắp không nhận ra anh rồi. Hai người mới qua lại mấy ngày thôi, không ngờ anh lại nói chuyện yêu đương bằng phong cách đó, đúng là quá ngọt ngào đi?
Anh hôn vài cái lên đôi mắt, lỗ tai, gương mặt, và cả đôi môi cô, mới mỉm cười hỏi: "Có phải rất ngạc nhiên không? Bình thường anh không hề có dáng vẻ này."
"Ừm, có chút kinh ngạc." Trừ việc lớn hơn cô mười tuổi, từ trước đến giờ anh đều là người trầm ổn, thật đúng là chưa từng thấy qua anh thay đổi cảm xúc.
"Em cũng biết, cha mẹ anh rất cưng chiều em trai và em gái anh, còn với anh là kỳ vọng nhiều hơn thương yêu. Có lúc bọn họ đã quên mất anh cũng là một đứa trẻ, anh cũng có lúc muốn làm nũng, muốn buông thả, nhất là khi đi cùng với em." Anh chưa từng nói những lời này với ai khác, tuy chỉ có dăm ba câu nhưng đã là một bước dài với anh. Cuối cùng anh đã mở rộng nội tâm của mình, để chia sẻ với cô cảm nhận thật sự của anh.
"Anh muốn làm nũng cũng không cần khách sáo, em có thể làm chị gái nhỏ của anh, anh hết sức buông thả đi."
Anh nghe xong không khỏi cười khổ, cô bé này thật biết chiếm tiện ích, còn muốn làm chị gái nhỏ của anh sao? Nhưng mà anh lại cảm thấy ấm áp, một cảm giác được thấu hiểu, được ấm áp bao quanh.
"Được, về sau anh chỉ làm nũng với em, chỉ buông thả với riêng em thôi."
Cô nghịch ngợm hỏi: "Giống như hiện tại à?" Đùa giỡn em gái trợ lý trong giờ làm việc?
"Dĩ nhiên không phải, mức độ này thành ý quá nhỏ." Chuyện anh muốn làm với cô thật sự rất nhiều, đáng tiếc chỉ có thể nghĩ mà thôi. Dù sao cô vẫn còn nhỏ, hai người còn chưa chính thức xác nhận quan hệ, anh có khát vọng nữa thì cũng chẳng thể làm đến tận cùng.
Cô không dám hỏi trình độ như thế nào mới gọi là thành ý lớn, chỉ là từ ánh mắt mập mờ của anh,xem ra phải là mức độ rất nghiêm trọng. Vào lúc này, cô tốt nhất nên giữ yên lặng, mặc dù chưa có kinh nghiệm nhưng cô cũng biết đàn ông luôn không chịu nổi sự kích thích.
Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hít sâu lại thở dài: "Em thật sự còn quá nhỏ, lúc nào mới trưởng thành đây?"
"Em.....Em cảm thấy mình đâu quá nhỏ." Cô cúi đầu nhìn ngực mình, với dáng người của cô, 32C là rất khá rồi.
Ánh mắt của anh cũng dời xuống theo cô, cười khẽ hai tiếng nói: "Đúng là không nhỏ, anh cực kỳ hài lòng."
"Đáng ghét!" Miệng nói ghét nhưng khi anh cúi đầu hôn thì vẫn đón lấy môi anh, Lưu Mỹ Châu hiểu rất rõ tâm tình của mình, chính là trong tình yêu, tuy miệng nói chán ghét nhưng trong tâm lại vui sướng.
Một ngày làm việc cứ thế qua đi, Triệu Nghị Nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, nói vài lời linh tinh, làm chút chuyện ngốc nghếch, nếu khiến cho đầu óc thật sự thay đổi, về sau mỗi ngày đều có thể như vậy thì tốt rồi.