“Tôi nghĩ đến nó sẽ mua căn biệt thự này, tuy nó hận tôi, nhưng nhìn thấy nơi này được sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, cái này chứng tỏ nó còn tràn ngập lưu luyến, vết thương đau khổ, thất vọng vẫn còn, ai, không biết vết sẹo kia bao giờ mới được chữa lành đây.”
Nghe giọng nói lão bá lộ ra đau thương, nhưng mà bác ấy nhắc tới “Lạc Hàn”, là Doãn Lạc Hàn, sao lại có thể? Lão bá quen biết Doãn Lạc Hàn, hơn nữa “thiếu gia” trong miệng quản gia chính là Doãn Lạc Hàn, nói như vậy,… Lão bá là cha Doãn Lạc Hàn rồi.
“Lão gia, thời gian sẽ hòa tan tất cả. Trước kia thiếu gia cũng không nói chuyện với ngài, hiện tại thay đổi rất nhiều, mặc kệ cậu ấy nói gì, ít nhất bây giờ cậu ấy còn có thể nói một hai câu với ngài.”
“Ai, năm đó thật sự là tôi sai lầm rất nhiều, sao có thể tin tưởng mấy lời đồn đãi, nghĩ là nó không phải con ruột của tôi cơ chứ? Tôi thật sự là hồ đồ, hồ đồ quá…”
Doãn Lạc Hàn cùng lão bá hình như có chút gì hiểu nhầm, nàng nghe ra một chút manh mối, quản gia ở một bên khuyên lão bá, một lát sau, cửa xe đóng lại, sau đó chậm rãi lái đi.
Từ sau gốc cây đi ra, những gì hôm nay nghe được gây cho nàng cũng đủ rung động, cũng càng khiến cho ý nghĩ của nàng hỗn loạn.
Trở lại biệt thự, tự mình làm cho mình một phần bữa tối đơn giản, ăn lung tung một chút liền lên lầu.
Nàng căn bản không cần lo lắng Doãn Lạc Hàn sẽ đột nhiên xuất hiện, hắn sẽ không trở về, nói đúng hơn hắn sẽ không chạm mặt nàng.
Mà đây đúng là thanh tĩnh khó tìm, nàng sung sướng hát khe khẽ đi vào phòng ngủ, trên mặt giường đặt một chiếc hộp tinh xảo hấp dẫn ánh mắt nàng.
Đó là cái gì? Nàng tò mò đi qua, vài chữ tiếng anh Chanel đập vào mi mắt, đây là… Mắt nàng sáng ngời, vội vàng mở hộp ra, một bộ lễ phục màu tím nhạt lẳng lặng nằm bên trong.
Nàng cẩn thận cầm lên, trước ngực cùng phần eo được khảm ngọc tinh tế, dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng lóa mắt, nàng không khỏi tán thưởng một tiếng: “Thật đẹp!”
Tính con gái khiến nàng vội vàng cầm bộ lễ phục dạ hội ướm trước người khoa chân múa tay, bộ váy nho nhỏ rất hợp với dáng người nàng.
Một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu, ai đưa vậy? Người ta khẳng định là biết ngày mai nàng phải tham gia party mới cố ý đưa tặng.
Kim Chính Vũ? Không đúng, hắn căn bản còn không biết địa chỉ của nàng. Chỉ Dao, kia càng không thể. Như vậy chỉ còn Doãn Lạc Hàn, đúng rồi, nhất định là hắn, không hắn thì ai biết nàng ở nơi này.
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn mĩ tà tứ kia, nàng liền thấy bộ lễ phục trong tay trở nên ảm đạm không ánh sáng, chậm rãi thả xuống, thứ hắn đưa, nàng không cần.
Oán hận gấp bộ lễ phục lại, nàng mở cửa phòng, đem hộp đặt trước cửa phòng ngủ của hắn, xoay người đi về, đặt mông ngồi xuống bàn học.
Hắn làm như vậy là có ý gì? Hắn nghĩ chỉ cần đưa một bộ lễ phục dạ hội liền có thể tiếp tục đùa bỡn nàng trong lòng bàn tay sao? Buồn cười! Nàng bị rắn cắn một lần rồi, quyết không thể bị cắn lần thứ hai.
Nàng hộc khí, ngực phập phồng vì phẫn nộ, đấm lung tung xuống mặt bàn, ngoài ý muốn, một ý nghĩ liền lóe ra, nàng có ý này.
Lên mạng mua sắm, có thể mua một bộ lễ phục ưng ý nhất với giá thấp nhất, cớ sao mà không làm? Tối mai sẽ tham gia party, cho nên quần áo phải đến tay nàng nhanh nhất, vì thế nàng cẩn thận tìm tòi về lễ phục dạ hội trên các cửa hàng bán quần áo trên mạng, sau đó nhìn kĩ từng cái giá phù hợp với túi tiền mình.
Nửa giờ sau, nàng đã hoàn thành.
Mở ngăn kéo ra, nhìn thấy cánh diều hình cá cảnh nhiệt đới, nhớ tới Thiếu Đằng, không biết hắn hiện tại thế nào? Có vui vẻ không?
Nhẹ nhàng mà xoa ngực, vốn nghĩ tim sẽ có chút cảm nhận sâu sắc, hiện tại hoàn toàn biến mất, chỉ có chút dấu vêt mờ nhạt, khi nào thì trong lòng nàng bắt đầu buông hắn xuống?
Nâng tay chống cằm, chậm rãi nghĩ, lại không thể tìm thấy đáp án.
Có lẽ hắn giống như một viên kẹo ngọt nàng thích khi còn bé, lúc ấy không có được, cho nên tâm hồn tiếc nuối, nhưng mà trưởng thành rồi, mới phát hiện viên kẹo nhớ mãi không quên đó, chỉ là một chút ảo tưởng ngây thơ thời thơ ấu, một loại quả nho nhỏ không bao giờ chín.
Nàng đổi số di động, cũng dọn khỏi Lăng trạch, tuy rằng nàng học một trường đại học với Thiếu Đằng, nhưng không cùng khoa, cơ hội đụng mặt cũng không lớn.
nếu như bị Ngải Phù biết bọn họ từng có chút gì đó, không tốt chút nào. Như bây giờ cũng tốt, đỡ phải về sau gặp mặt xấu hổ.
Ong ong ong… Di động đặt trên bàn học rung lên, là tin nhắn, nàng tùy ý mở ra, hơi giật mình, là tin nhắn của Thiếu Đằng. Sao trùng hợp thế nhỉ, vừa nghĩ đến hắn, hắn liền nhắn tin đến đây.
Nàng nghĩ nghĩ một chút, không xem tin nhắn liền xóa bỏ, buông di động, nàng bắt đầu tra tìm một ít di động trên mạng, ứng phó cuộc thi viết ngày mai ở tòa soạn.
Hoàn toàn không dự đoán được, năm phút sau, di động lại chấn động, vẫn là tin nhắn của Thiếu Đằng, nàng nhìn, không để ý, tiếp tục nhìn tư liệu trên máy, dùng bút ghi chép kĩ càng vào vở.
Không quá hai phút di động lại rung lên, nàng liền vất nó vào ngăn kéo, mặc nó rung không ngừng, một bên thần sắc tự nhiên tiếp tục ghi chép.
Ước chừng hơn mười phút sau, di động không vang nữa.
Nàng thở ra một hơi, trên thực tế đã biết trốn tránh hắn cũng không phải là biện pháp tốt, vẫn nên nói rõ ràng với hắn, dù sao lớn lên từ nhỏ, về sau mọi người vẫn là bạn bè.
Im lặng qua mười phút, di động lại vang, nàng thở dài, kéo ngăn kéo ra, tiếp điện thoại.
“Thiếu Đằng, em hy vọng anh quên chuyện lần trước đi, anh vẫn nên trở lại bên cạnh Ngải Phù đi thôi, chúng ta không thích hợp…”
Nàng một hơi còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang: “Mân Mân, em đang nói cái gì? Cái gì Thiếu cái gì Đằng?”
“Tôi nghĩ đến nó sẽ mua căn biệt thự này, tuy nó hận tôi, nhưng nhìn thấy nơi này được sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, cái này chứng tỏ nó còn tràn ngập lưu luyến, vết thương đau khổ, thất vọng vẫn còn, ai, không biết vết sẹo kia bao giờ mới được chữa lành đây.”
Nghe giọng nói lão bá lộ ra đau thương, nhưng mà bác ấy nhắc tới “Lạc Hàn”, là Doãn Lạc Hàn, sao lại có thể? Lão bá quen biết Doãn Lạc Hàn, hơn nữa “thiếu gia” trong miệng quản gia chính là Doãn Lạc Hàn, nói như vậy,… Lão bá là cha Doãn Lạc Hàn rồi.
“Lão gia, thời gian sẽ hòa tan tất cả. Trước kia thiếu gia cũng không nói chuyện với ngài, hiện tại thay đổi rất nhiều, mặc kệ cậu ấy nói gì, ít nhất bây giờ cậu ấy còn có thể nói một hai câu với ngài.”
“Ai, năm đó thật sự là tôi sai lầm rất nhiều, sao có thể tin tưởng mấy lời đồn đãi, nghĩ là nó không phải con ruột của tôi cơ chứ? Tôi thật sự là hồ đồ, hồ đồ quá…”
Doãn Lạc Hàn cùng lão bá hình như có chút gì hiểu nhầm, nàng nghe ra một chút manh mối, quản gia ở một bên khuyên lão bá, một lát sau, cửa xe đóng lại, sau đó chậm rãi lái đi.
Từ sau gốc cây đi ra, những gì hôm nay nghe được gây cho nàng cũng đủ rung động, cũng càng khiến cho ý nghĩ của nàng hỗn loạn.
Trở lại biệt thự, tự mình làm cho mình một phần bữa tối đơn giản, ăn lung tung một chút liền lên lầu.
Nàng căn bản không cần lo lắng Doãn Lạc Hàn sẽ đột nhiên xuất hiện, hắn sẽ không trở về, nói đúng hơn hắn sẽ không chạm mặt nàng.
Mà đây đúng là thanh tĩnh khó tìm, nàng sung sướng hát khe khẽ đi vào phòng ngủ, trên mặt giường đặt một chiếc hộp tinh xảo hấp dẫn ánh mắt nàng.Đó là cái gì? Nàng tò mò đi qua, vài chữ tiếng anh Chanel đập vào mi mắt, đây là… Mắt nàng sáng ngời, vội vàng mở hộp ra, một bộ lễ phục màu tím nhạt lẳng lặng nằm bên trong.
Nàng cẩn thận cầm lên, trước ngực cùng phần eo được khảm ngọc tinh tế, dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng lóa mắt, nàng không khỏi tán thưởng một tiếng: “Thật đẹp!”
Tính con gái khiến nàng vội vàng cầm bộ lễ phục dạ hội ướm trước người khoa chân múa tay, bộ váy nho nhỏ rất hợp với dáng người nàng.
Một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu, ai đưa vậy? Người ta khẳng định là biết ngày mai nàng phải tham gia party mới cố ý đưa tặng.
Kim Chính Vũ? Không đúng, hắn căn bản còn không biết địa chỉ của nàng. Chỉ Dao, kia càng không thể. Như vậy chỉ còn Doãn Lạc Hàn, đúng rồi, nhất định là hắn, không hắn thì ai biết nàng ở nơi này.
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn mĩ tà tứ kia, nàng liền thấy bộ lễ phục trong tay trở nên ảm đạm không ánh sáng, chậm rãi thả xuống, thứ hắn đưa, nàng không cần.
Oán hận gấp bộ lễ phục lại, nàng mở cửa phòng, đem hộp đặt trước cửa phòng ngủ của hắn, xoay người đi về, đặt mông ngồi xuống bàn học.
Hắn làm như vậy là có ý gì? Hắn nghĩ chỉ cần đưa một bộ lễ phục dạ hội liền có thể tiếp tục đùa bỡn nàng trong lòng bàn tay sao? Buồn cười! Nàng bị rắn cắn một lần rồi, quyết không thể bị cắn lần thứ hai.
Nàng hộc khí, ngực phập phồng vì phẫn nộ, đấm lung tung xuống mặt bàn, ngoài ý muốn, một ý nghĩ liền lóe ra, nàng có ý này.
Lên mạng mua sắm, có thể mua một bộ lễ phục ưng ý nhất với giá thấp nhất, cớ sao mà không làm? Tối mai sẽ tham gia party, cho nên quần áo phải đến tay nàng nhanh nhất, vì thế nàng cẩn thận tìm tòi về lễ phục dạ hội trên các cửa hàng bán quần áo trên mạng, sau đó nhìn kĩ từng cái giá phù hợp với túi tiền mình.
Nửa giờ sau, nàng đã hoàn thành.
Mở ngăn kéo ra, nhìn thấy cánh diều hình cá cảnh nhiệt đới, nhớ tới Thiếu Đằng, không biết hắn hiện tại thế nào? Có vui vẻ không?
Nhẹ nhàng mà xoa ngực, vốn nghĩ tim sẽ có chút cảm nhận sâu sắc, hiện tại hoàn toàn biến mất, chỉ có chút dấu vêt mờ nhạt, khi nào thì trong lòng nàng bắt đầu buông hắn xuống?
Nâng tay chống cằm, chậm rãi nghĩ, lại không thể tìm thấy đáp án.
Có lẽ hắn giống như một viên kẹo ngọt nàng thích khi còn bé, lúc ấy không có được, cho nên tâm hồn tiếc nuối, nhưng mà trưởng thành rồi, mới phát hiện viên kẹo nhớ mãi không quên đó, chỉ là một chút ảo tưởng ngây thơ thời thơ ấu, một loại quả nho nhỏ không bao giờ chín.
Nàng đổi số di động, cũng dọn khỏi Lăng trạch, tuy rằng nàng học một trường đại học với Thiếu Đằng, nhưng không cùng khoa, cơ hội đụng mặt cũng không lớn.
nếu như bị Ngải Phù biết bọn họ từng có chút gì đó, không tốt chút nào. Như bây giờ cũng tốt, đỡ phải về sau gặp mặt xấu hổ.
Ong ong ong… Di động đặt trên bàn học rung lên, là tin nhắn, nàng tùy ý mở ra, hơi giật mình, là tin nhắn của Thiếu Đằng. Sao trùng hợp thế nhỉ, vừa nghĩ đến hắn, hắn liền nhắn tin đến đây.
Nàng nghĩ nghĩ một chút, không xem tin nhắn liền xóa bỏ, buông di động, nàng bắt đầu tra tìm một ít di động trên mạng, ứng phó cuộc thi viết ngày mai ở tòa soạn.
Hoàn toàn không dự đoán được, năm phút sau, di động lại chấn động, vẫn là tin nhắn của Thiếu Đằng, nàng nhìn, không để ý, tiếp tục nhìn tư liệu trên máy, dùng bút ghi chép kĩ càng vào vở.
Không quá hai phút di động lại rung lên, nàng liền vất nó vào ngăn kéo, mặc nó rung không ngừng, một bên thần sắc tự nhiên tiếp tục ghi chép.
Ước chừng hơn mười phút sau, di động không vang nữa.
Nàng thở ra một hơi, trên thực tế đã biết trốn tránh hắn cũng không phải là biện pháp tốt, vẫn nên nói rõ ràng với hắn, dù sao lớn lên từ nhỏ, về sau mọi người vẫn là bạn bè.
Im lặng qua mười phút, di động lại vang, nàng thở dài, kéo ngăn kéo ra, tiếp điện thoại.
“Thiếu Đằng, em hy vọng anh quên chuyện lần trước đi, anh vẫn nên trở lại bên cạnh Ngải Phù đi thôi, chúng ta không thích hợp…”
Nàng một hơi còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang: “Mân Mân, em đang nói cái gì? Cái gì Thiếu cái gì Đằng?”