Vẫn là trực tiếp dùng tờ chi phiếu này giải quyết dây dưa với Doãn Lạc Hàn thì hơn. Đầu tựa vào sô pha, ngẩng mặt nhìn trần nhà. Trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.
Ngồi trước bàn làm việc, tinh thần không yên, thỉnh thoảng lại nhìn đến tờ chi phiếu. Hôm nay sáng sớm Doãn Lạc Hàn liền gọi điện thoại, lại nhắc nhở nàng chiều nay 2 giờ đến công ty hắn giải quyết.
Thật sự…… Thật sự muốn dùng chi phiếu kia trả tiền bồi thường cho Doãn Lạc Hàn sao? Nàng hít sâu, do dự…
Một tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ của nàng lại, là Phùng Tĩnh Như, kêu nàng đến phòng làm việc. Nàng đứng lên, ánh mắt lại chuyển hướng đặt ở chiếc ba lô ở góc bàn làm việc, chi phiếu lớn như vậy nếu đánh mất liền không xong, nàng quay trở lại, để ba lô vào ngăn tủ phía dưới bàn làm việc, cẩn thận khóa lại.
Thế mới yên tâm được, bước nhanh đến văn phòng của Phó Chủ biên, lễ phép gõ cửa, nghe được thanh âm “Mời vào” sau cánh cửa mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Phùng Tĩnh Như dập mạnh điện thoại, tức giận lầu bầu “Thật là đáng giận, một chút tài năng đều không có, đều là lũ vô dụng bất tài!”
Mân Huyên lẳng lặng đứng trước bàn làm việc của Phùng Tĩnh Như, nhẹ giọng mở miệng “Phùng tiểu thư, cô tìm tôi.”
“Phải, Mân Huyên, tôi không có phương tiện, cô hiện tại đi thúc giục tiến độ chụp ảnh bìa. Tạp chí kì này sắp in ấn, bên kia làm còn chậm quá, bìa mặt chậm chạp chế tác không được, thật không biết bọn họ làm cái gì.”
“Được, tôi lập tức đi.” Mân Huyên gật đầu, rất nhanh xoay người hướng đến cửa văn phòng.
Phùng Tĩnh Như lại nói, trên mặt tràn đầy nghiêm túc “Đúng rồi, Mân Huyên, tôi nhắc nhở cô một câu, tôi cho cô đi chụp ảnh bìa, không phải để thưởng thức, mà là cần cô đi giám sát. Nếu cô cảm thấy có vấn đề, ví dụ như người mẫu có chỗ nào không đúng, cô cần kịp thời đưa ra ý kiến của mình. Cô hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi hiểu” Mân Huyên gật gật đầu. Nàng đã hiểu được ý tứ của Phùng Tĩnh Như, cô ấy là ủy quyền cho nàng, cho nàng quyền đi giám sát tiến độ chụp bìa tạp chí.
Toàn thân nhất thời phấn chấn không thôi, nàng phấn chấn đáp thang máy 24 tầng, nơi đó là chụp ảnh bìa.
“Cô đứng chỗ này…. Đúng rồi…….. Quay mặt sang bên phải……….. Nâng mặt lên………. Cao ngạo tư thái………..”
Bước vào lập tức nghe được một loạt thanh âm. Chính giữa là một người mẫu đứng giữa ngọn đèn hạ, đang tạo dáng theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia.
Trước mắt là một đoàn chụp ảnh, nhưng không hiểu sao có chút quái dị không nói rõ được. Nàng tìm đến nhiếp ảnh gia, vội vàng giải thích “Tôi xem ảnh bìa, năm nay mùa xuân phong hành xa hoa mà lại mang theo giản lược phong cách Châu Âu cung đình trang. Bất luận là cổ áo, cổ tay áo hay các chi tiết đều có cố ý trảo mặt nhăn cùng nhỏ vụn lưu tô, nhưng cho dù như vậy, luôn luôn không được thay đổi chủ đề, nên rút đi Châu Âu cung đình trang rườm rà, xử lí chi tiết tinh xảo, khôi phục thành trang phục giản lược hào phóng thì hơn.”
Nói xong, nàng quan sát phản ứng của đối phương, không ngờ nhiếp ảnh gia trừng mắt, hướng nàng xua tay “Cô là ai mà nói những lời liều lĩnh vậy? Nơi này là chụp ảnh bìa, không phải chỗ để cô đến nói năng linh tinh. Đi ngay, đừng để tôi phải gọi bảo vệ.”
“Tôi nói nhiều như vậy mà một câu ông cũng không nghe đến?” Nàng chậm rãi nói ra thân phận “Tôi là do Phùng Phó biên phái tới, là cô ấy bảo tôi tới giám sát tiến độ.”
Đối phương kinh ngạc một chút, lập tức nở nụ cười “À, thì ra là trợ lý của Phùng tiểu thư, sao lại không nói sớm.”
Nàng mím môi không nói gì. Người này thay đổi thái độ cũng thật là nhanh quá đi.
Nhiếp ảnh gia vẻ mặt xấu hổ, gãi đầu “Tôi hôm nay bị Phùng tiểu thư và Chủ biên thúc giục đẩy nhanh tiến độ, có điểm khó chịu. Thật ngại quá, vừa rồi nói chuyện có điểm………..”
Nói như vậy rồi, nàng cũng lắc đầu “Đừng lo, tôi sẽ không để bụng. Cũng tại tôi không nói ra thân phận từ sớm.”
“Vậy là tốt rồi……Ha ha…. Cẩn thận ngẫm lại cô nói cũng đúng.” Nhiếp ảnh gia đăm chiêu thần sắc “ Bởi vì bìa lần này cần gấp, bên trên cũng không phái người đến yêu cầu, nên cứ theo ý tôi mà làm. Cô hiện tại nói cụ thể suy nghĩ của cô một chút, tôi thật sự muốn nghe.”
“Được, tạp chí Thuần Mỹ chủ yếu là cũng người trẻ tuổi vì tiêu phí quần thể, như bây giờ chụp hình, người mẫu bất luận là ánh mắt hay thần thái, đều rõ ràng bày ra một loại khoan dung. Bìa tuy đẹp mắt, nhưng chỉ toàn đi ngược tiêu chí, xa cách với người đọc quá nhiều”
Nhiếp ảnh gia đồng ý gật đầu “Vậy ý cô là………..”
“Ý tôi là, đem người mẫu trên mặt trang đổi thành đồ trang sức trang nhã, còn có ánh mắt cũng muốn………..” Nàng một chút kiên nhẫn nói ra ý nghĩ của chính mình, cuối cùng nhiếp ảnh gia cũng tiếp nhận ý kiến của nàng.
Một giờ sau, nàng ra khỏi phòng chụp ảnh, nhiếp ảnh gia đã theo yêu cầu của nàng, hiện tại chỉ cần chờ đến buổi chiều xem hiệu quả.
“Mân Huyên, cô đừng vội đi.” Nhiếp ảnh gia chạy ra khỏi cửa, đuổi theo lại đây “Tôi mời cô ăn cơm cảm tạ hôm nay cô hỗ trợ. Tôi dám khẳng định bìa vừa ra, tuyệt đối có thể thông qua cấp trên.”
“Không cần đâu, đó đều là việc tôi phải làm.” Nàng cười lắc đầu, nghe đối phương nhắc mới nhớ thì ra đã đến lúc ăn trưa, khó trách thấy có chút đói bụng.
“Tốt lắm, đừng thoái thác nữa, bữa trưa hôm nay tôi mời mọi người đi ăn cơm, tôi đãi.” Nhiếp ảnh gia vừa nói xong, cả phòng chụp ảnh vang lên một trận trầm trồ khen ngợi, xem ra mọi người đều đói bụng.
Nàng mím môi cười. Sau này còn có nhiều dịp phải qua đây, đương nhiên không thể không quan hệ với bọn họ, nên không từ chối nữa.
Vẫn là trực tiếp dùng tờ chi phiếu này giải quyết dây dưa với Doãn Lạc Hàn thì hơn. Đầu tựa vào sô pha, ngẩng mặt nhìn trần nhà. Trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.
Ngồi trước bàn làm việc, tinh thần không yên, thỉnh thoảng lại nhìn đến tờ chi phiếu. Hôm nay sáng sớm Doãn Lạc Hàn liền gọi điện thoại, lại nhắc nhở nàng chiều nay 2 giờ đến công ty hắn giải quyết.
Thật sự…… Thật sự muốn dùng chi phiếu kia trả tiền bồi thường cho Doãn Lạc Hàn sao? Nàng hít sâu, do dự…
Một tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ của nàng lại, là Phùng Tĩnh Như, kêu nàng đến phòng làm việc. Nàng đứng lên, ánh mắt lại chuyển hướng đặt ở chiếc ba lô ở góc bàn làm việc, chi phiếu lớn như vậy nếu đánh mất liền không xong, nàng quay trở lại, để ba lô vào ngăn tủ phía dưới bàn làm việc, cẩn thận khóa lại.
Thế mới yên tâm được, bước nhanh đến văn phòng của Phó Chủ biên, lễ phép gõ cửa, nghe được thanh âm “Mời vào” sau cánh cửa mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Phùng Tĩnh Như dập mạnh điện thoại, tức giận lầu bầu “Thật là đáng giận, một chút tài năng đều không có, đều là lũ vô dụng bất tài!”
Mân Huyên lẳng lặng đứng trước bàn làm việc của Phùng Tĩnh Như, nhẹ giọng mở miệng “Phùng tiểu thư, cô tìm tôi.”
“Phải, Mân Huyên, tôi không có phương tiện, cô hiện tại đi thúc giục tiến độ chụp ảnh bìa. Tạp chí kì này sắp in ấn, bên kia làm còn chậm quá, bìa mặt chậm chạp chế tác không được, thật không biết bọn họ làm cái gì.”“Được, tôi lập tức đi.” Mân Huyên gật đầu, rất nhanh xoay người hướng đến cửa văn phòng.
Phùng Tĩnh Như lại nói, trên mặt tràn đầy nghiêm túc “Đúng rồi, Mân Huyên, tôi nhắc nhở cô một câu, tôi cho cô đi chụp ảnh bìa, không phải để thưởng thức, mà là cần cô đi giám sát. Nếu cô cảm thấy có vấn đề, ví dụ như người mẫu có chỗ nào không đúng, cô cần kịp thời đưa ra ý kiến của mình. Cô hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi hiểu” Mân Huyên gật gật đầu. Nàng đã hiểu được ý tứ của Phùng Tĩnh Như, cô ấy là ủy quyền cho nàng, cho nàng quyền đi giám sát tiến độ chụp bìa tạp chí.
Toàn thân nhất thời phấn chấn không thôi, nàng phấn chấn đáp thang máy 24 tầng, nơi đó là chụp ảnh bìa.
“Cô đứng chỗ này…. Đúng rồi…….. Quay mặt sang bên phải……….. Nâng mặt lên………. Cao ngạo tư thái………..”
Bước vào lập tức nghe được một loạt thanh âm. Chính giữa là một người mẫu đứng giữa ngọn đèn hạ, đang tạo dáng theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia.
Trước mắt là một đoàn chụp ảnh, nhưng không hiểu sao có chút quái dị không nói rõ được. Nàng tìm đến nhiếp ảnh gia, vội vàng giải thích “Tôi xem ảnh bìa, năm nay mùa xuân phong hành xa hoa mà lại mang theo giản lược phong cách Châu Âu cung đình trang. Bất luận là cổ áo, cổ tay áo hay các chi tiết đều có cố ý trảo mặt nhăn cùng nhỏ vụn lưu tô, nhưng cho dù như vậy, luôn luôn không được thay đổi chủ đề, nên rút đi Châu Âu cung đình trang rườm rà, xử lí chi tiết tinh xảo, khôi phục thành trang phục giản lược hào phóng thì hơn.”
Nói xong, nàng quan sát phản ứng của đối phương, không ngờ nhiếp ảnh gia trừng mắt, hướng nàng xua tay “Cô là ai mà nói những lời liều lĩnh vậy? Nơi này là chụp ảnh bìa, không phải chỗ để cô đến nói năng linh tinh. Đi ngay, đừng để tôi phải gọi bảo vệ.”
“Tôi nói nhiều như vậy mà một câu ông cũng không nghe đến?” Nàng chậm rãi nói ra thân phận “Tôi là do Phùng Phó biên phái tới, là cô ấy bảo tôi tới giám sát tiến độ.”
Đối phương kinh ngạc một chút, lập tức nở nụ cười “À, thì ra là trợ lý của Phùng tiểu thư, sao lại không nói sớm.”
Nàng mím môi không nói gì. Người này thay đổi thái độ cũng thật là nhanh quá đi.
Nhiếp ảnh gia vẻ mặt xấu hổ, gãi đầu “Tôi hôm nay bị Phùng tiểu thư và Chủ biên thúc giục đẩy nhanh tiến độ, có điểm khó chịu. Thật ngại quá, vừa rồi nói chuyện có điểm………..”
Nói như vậy rồi, nàng cũng lắc đầu “Đừng lo, tôi sẽ không để bụng. Cũng tại tôi không nói ra thân phận từ sớm.”
“Vậy là tốt rồi……Ha ha…. Cẩn thận ngẫm lại cô nói cũng đúng.” Nhiếp ảnh gia đăm chiêu thần sắc “ Bởi vì bìa lần này cần gấp, bên trên cũng không phái người đến yêu cầu, nên cứ theo ý tôi mà làm. Cô hiện tại nói cụ thể suy nghĩ của cô một chút, tôi thật sự muốn nghe.”
“Được, tạp chí Thuần Mỹ chủ yếu là cũng người trẻ tuổi vì tiêu phí quần thể, như bây giờ chụp hình, người mẫu bất luận là ánh mắt hay thần thái, đều rõ ràng bày ra một loại khoan dung. Bìa tuy đẹp mắt, nhưng chỉ toàn đi ngược tiêu chí, xa cách với người đọc quá nhiều”
Nhiếp ảnh gia đồng ý gật đầu “Vậy ý cô là………..”
“Ý tôi là, đem người mẫu trên mặt trang đổi thành đồ trang sức trang nhã, còn có ánh mắt cũng muốn………..” Nàng một chút kiên nhẫn nói ra ý nghĩ của chính mình, cuối cùng nhiếp ảnh gia cũng tiếp nhận ý kiến của nàng.
Một giờ sau, nàng ra khỏi phòng chụp ảnh, nhiếp ảnh gia đã theo yêu cầu của nàng, hiện tại chỉ cần chờ đến buổi chiều xem hiệu quả.
“Mân Huyên, cô đừng vội đi.” Nhiếp ảnh gia chạy ra khỏi cửa, đuổi theo lại đây “Tôi mời cô ăn cơm cảm tạ hôm nay cô hỗ trợ. Tôi dám khẳng định bìa vừa ra, tuyệt đối có thể thông qua cấp trên.”
“Không cần đâu, đó đều là việc tôi phải làm.” Nàng cười lắc đầu, nghe đối phương nhắc mới nhớ thì ra đã đến lúc ăn trưa, khó trách thấy có chút đói bụng.
“Tốt lắm, đừng thoái thác nữa, bữa trưa hôm nay tôi mời mọi người đi ăn cơm, tôi đãi.” Nhiếp ảnh gia vừa nói xong, cả phòng chụp ảnh vang lên một trận trầm trồ khen ngợi, xem ra mọi người đều đói bụng.
Nàng mím môi cười. Sau này còn có nhiều dịp phải qua đây, đương nhiên không thể không quan hệ với bọn họ, nên không từ chối nữa.