“Mân Mân, đừng nói nữa.” Chính Vũ nhắm mắt lại, bất lực dựa lưng vào ghế, tựa như trong lòng hắn đang lẫn lộn rất nhiều cảm xúc “Mặc kệ những chuyện đã qua, tôi thích em. Nếu không phải do Lạc chen vào giữa, có lẽ bây giờ chúng ta cũng đã đính hôn.”
Nàng rất rõ mình không yêu Chính Vũ, nếu miễn cưỡng ở bên hắn là không công bằng với hắn, nên nàng lại lắc đầu phủ nhận “Chính Vũ, chuyện này không liên quan đến Doãn Lạc Hàn, thật ra chúng ta không thể……”
“Mân Mân, chẳng lẽ giờ đây ngay cả một cơ hội em cũng không cho tôi được sao?” Chính Vũ lập tức quay người lại phía nàng, trên mặt chỉ toàn là đau khổ “Em đã nói sẽ thử cố gắng yêu tôi, nay lại xảy ra chuyện như vậy… tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tiếp tục…..”
“Đối với cậu……”
Hắn tựa hồ biết nàng muốn nói gì, giành trước cắt lời nàng “Tôi nói rồi, tôi không cần, ai tốt đến mấy tôi cũng không cần, tôi chỉ cần em thôi, em có hiểu không?”
Hắn lại quay người thẳng lại, mở một bài hát “if you wonder off too far, my love will get you home, if you follow the wrong star, my love will get you home……”
“Còn nhớ bài hát này không?” Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, tình cảnh hắn với nàng gặp nhau lại hiện rõ mồn một ra trước mắt.
Nàng muốn cự tuyệt hắn, nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó không nỡ, đã biết rõ nàng và Chính Vũ là không thể, nên cứng rắn cắt đứt dây dưa, nhưng là ánh mắt của hắn đau thương vô cùng, thật sự khiến cho nàng động tâm.
Cuối cùng, nàng lại nghe thấy một tiếng nói của chính mình vang lên “Vậy một tháng được không? Nếu một tháng tôi vẫn không thể yêu cậu, chúng ta sẽ làm bạn tốt vĩnh viễn, được không?”
“Nói như vậy là em đồng ý rồi.” Chính Vũ nắm hai vai của nàng, không kìm được sự vui mừng ôm chặt lấy nàng “Mân Mân, tôi yêu em, mặc kệ em có yêu tôi hay không, tóm lại, tôi nói cho em biết, tôi yêu em.”
Nghe Chính Vũ nói như vậy, nàng cảm thấy rất khó xử, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngồi thẳng dậy.
“Chính Vũ, tôi đói rồi, chúng ta đi ăn đi, chút nữa tôi còn phải về công ty.”
“Được, em thi tốt nghiệp xong rồi, tôi mời em một bữa.” Chính Vũ soái khí trên mặt hiện lên sự tươi cười nhu hòa, vòng xe một cái.
“Tốt, tôi đang rất muốn ăn một bữa no nê đây.” Nàng cũng không khỏi cười thật tươi, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nhận thấy Chính Vũ đang đi về hướng cửa nam của trường.
Nàng quay đầu, “Chính Vũ……”
Hắn trầm mặc không nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú về phía trước. Nàng đột nhiên hiểu ra, xe thể thao đang hướng về phía cửa nam có Doãn Lạc Hàn. Là Chính Vũ cố ý.
Thân hình cao lớn đang đứng dựa vào xe thể thao, không biết đã mấy trăm lần, mấy ngàn lần hắn nhìn đồng hồ. Cuộc thi đã kết thúc, mọi người đã bắt đầu lục tục ra về, nhưng hắn vẫn chưa thấy nàng đâu.
“Ê, nhìn kìa, người kia……”
“Chẳng phải là tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh đó sao……”
“Phải, chính là anh ta, hôm trước mình đọc báo còn bảo là anh ấy và Giản Chỉ Dao sắp kết hôn rồi đó……”
“Thật là ghen tị với Giản Chỉ Dao mà, gia thế đã tốt, ngoại hình xinh đẹp, lại còn có vị hôn phu tuyệt vời như vậy……”
“Thôi đi, một người một số, mình làm sao mà được như vậy……”
“Doãn Lạc Hàn nhìn ngoài đời còn đẹp trai phong độ hơn trên báo nhiều nhỉ……”
Hắn lo lắng đi đi lại lại, nhìn chằm chằm về phía cổng trường, khá là khó chịu vì phải nhận những ánh mắt và những lời bình luận.
Nàng còn đang làm cái gì mà còn chưa ra chứ! Không phải là nàng lại chạy mất rồi chứ, một suy nghĩ đột nhiên nảy ra. Hắn biến sắc, cẩn thận nhìn vào trong trường. Hầu hết sinh viên đều ra cửa phía nam, chỉ có lác đác vài người đang tiến về phía cửa phía tây.
Nguy rồi, cẩn thận mấy cũng có sai sót, hắn chợt nhớ tới nơi này ngoài cửa phía nam còn có một cửa phía tây. Nàng khẳng định là đã ra cửa phía tây chạy mất rồi.
Shit! Hắn chửi thề một câu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ chậm rãi lướt qua, xe đi thật sự chậm như là cố ý khiến cho hắn chú ý, liếc mắt một cái hắn đã thấy rõ trong xe hai gương mặt.
Chính Vũ và nàng…… Nàng gọi điện thoại kêu Chính Vũ lại đây đón nàng, sau đó cố ý đi qua đây. Chết tiệt! Nàng lại dám cố ý khiêu khích hắn!
Gân xanh trên trán nổi lên, hắn nắm chặt hai tay thành đấm, trong mắt chỉ toàn là lửa ghen tuông và tức giận.
Bất luận như thế nào, lần này hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nàng chạy mất. Hắn vội vàng mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn theo hướng chiếc Ferrari, phát động xe. Xe thể thao vừa chuẩn bị lăn bánh thì hắn lại nghe thấy một tiếng nói quen thuộc.
“Lạc ca ca……”
Giây tiếp theo, Chỉ Dao đã ngồi vào trong xe “Lạc ca ca, anh chờ lâu rồi phải không, em ra hơi muộn.”
“Không sao, không lâu lắm.” Hắn không để tâm nói, nhìn lên đã không thấy xe Chính Vũ đâu nữa, hắn vội vàng lái xe theo hướng ban nãy đã nhìn thấy chiếc Ferrari, nhưng đã quá muộn. Chiếc xe đã đi mất.
Trở về tòa soạn, nàng theo lệ thường lại vào bằng cửa sau. Bỗng nhiên nhớ lại lúc Chính Vũ lái xe qua Doãn Lạc Hàn, nhớ lại gương mặt lạnh lùng đang tức giận của hắn, nàng không khỏi cảm thấy sợ đến đông cứng người lại.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng là hắn tức giận. Hắn nhất định sẽ nghĩ là nàng cố tình bảo Chính Vũ làm như vậy. Nàng thở dài một hơi, cố tình thì cố tình, dù sao nàng cũng không muốn gặp lại hắn.
Tòa soạn đang trong giai đoạn bận bịu, nhìn đống văn kiện chất đầy trên bàn làm việc, nàng cũng không còn tâm trí nào mà suy nghĩ vẩn vơ nữa, lập tức lao đầu vào công việc.
Buổi chiều Trịnh Trác lại gọi điện thoại nội tuyến kêu nàng lên phòng hắn. Hai người thảo luận một chút về chuyên mục mà nàng đảm nhiệm, sau đó nàng lại cùng với những người khác bàn bạc về các mặt khác của chuyên mục nữa, tới khi xong xuôi nàng nhìn đồng hồ đã là hơn 7 giờ.
“Mân Mân, đừng nói nữa.” Chính Vũ nhắm mắt lại, bất lực dựa lưng vào ghế, tựa như trong lòng hắn đang lẫn lộn rất nhiều cảm xúc “Mặc kệ những chuyện đã qua, tôi thích em. Nếu không phải do Lạc chen vào giữa, có lẽ bây giờ chúng ta cũng đã đính hôn.”
Nàng rất rõ mình không yêu Chính Vũ, nếu miễn cưỡng ở bên hắn là không công bằng với hắn, nên nàng lại lắc đầu phủ nhận “Chính Vũ, chuyện này không liên quan đến Doãn Lạc Hàn, thật ra chúng ta không thể……”
“Mân Mân, chẳng lẽ giờ đây ngay cả một cơ hội em cũng không cho tôi được sao?” Chính Vũ lập tức quay người lại phía nàng, trên mặt chỉ toàn là đau khổ “Em đã nói sẽ thử cố gắng yêu tôi, nay lại xảy ra chuyện như vậy… tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tiếp tục…..”
“Đối với cậu……”
Hắn tựa hồ biết nàng muốn nói gì, giành trước cắt lời nàng “Tôi nói rồi, tôi không cần, ai tốt đến mấy tôi cũng không cần, tôi chỉ cần em thôi, em có hiểu không?”
Hắn lại quay người thẳng lại, mở một bài hát “if you wonder off too far, my love will get you home, if you follow the wrong star, my love will get you home……”
“Còn nhớ bài hát này không?” Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, tình cảnh hắn với nàng gặp nhau lại hiện rõ mồn một ra trước mắt.
Nàng muốn cự tuyệt hắn, nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó không nỡ, đã biết rõ nàng và Chính Vũ là không thể, nên cứng rắn cắt đứt dây dưa, nhưng là ánh mắt của hắn đau thương vô cùng, thật sự khiến cho nàng động tâm.
Cuối cùng, nàng lại nghe thấy một tiếng nói của chính mình vang lên “Vậy một tháng được không? Nếu một tháng tôi vẫn không thể yêu cậu, chúng ta sẽ làm bạn tốt vĩnh viễn, được không?”
“Nói như vậy là em đồng ý rồi.” Chính Vũ nắm hai vai của nàng, không kìm được sự vui mừng ôm chặt lấy nàng “Mân Mân, tôi yêu em, mặc kệ em có yêu tôi hay không, tóm lại, tôi nói cho em biết, tôi yêu em.”
Nghe Chính Vũ nói như vậy, nàng cảm thấy rất khó xử, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngồi thẳng dậy.
“Chính Vũ, tôi đói rồi, chúng ta đi ăn đi, chút nữa tôi còn phải về công ty.”
“Được, em thi tốt nghiệp xong rồi, tôi mời em một bữa.” Chính Vũ soái khí trên mặt hiện lên sự tươi cười nhu hòa, vòng xe một cái.
“Tốt, tôi đang rất muốn ăn một bữa no nê đây.” Nàng cũng không khỏi cười thật tươi, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nhận thấy Chính Vũ đang đi về hướng cửa nam của trường.
Nàng quay đầu, “Chính Vũ……”
Hắn trầm mặc không nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú về phía trước. Nàng đột nhiên hiểu ra, xe thể thao đang hướng về phía cửa nam có Doãn Lạc Hàn. Là Chính Vũ cố ý.
Thân hình cao lớn đang đứng dựa vào xe thể thao, không biết đã mấy trăm lần, mấy ngàn lần hắn nhìn đồng hồ. Cuộc thi đã kết thúc, mọi người đã bắt đầu lục tục ra về, nhưng hắn vẫn chưa thấy nàng đâu.
“Ê, nhìn kìa, người kia……”
“Chẳng phải là tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh đó sao……”
“Phải, chính là anh ta, hôm trước mình đọc báo còn bảo là anh ấy và Giản Chỉ Dao sắp kết hôn rồi đó……”
“Thật là ghen tị với Giản Chỉ Dao mà, gia thế đã tốt, ngoại hình xinh đẹp, lại còn có vị hôn phu tuyệt vời như vậy……”
“Thôi đi, một người một số, mình làm sao mà được như vậy……”
“Doãn Lạc Hàn nhìn ngoài đời còn đẹp trai phong độ hơn trên báo nhiều nhỉ……”
Hắn lo lắng đi đi lại lại, nhìn chằm chằm về phía cổng trường, khá là khó chịu vì phải nhận những ánh mắt và những lời bình luận.
Nàng còn đang làm cái gì mà còn chưa ra chứ! Không phải là nàng lại chạy mất rồi chứ, một suy nghĩ đột nhiên nảy ra. Hắn biến sắc, cẩn thận nhìn vào trong trường. Hầu hết sinh viên đều ra cửa phía nam, chỉ có lác đác vài người đang tiến về phía cửa phía tây.
Nguy rồi, cẩn thận mấy cũng có sai sót, hắn chợt nhớ tới nơi này ngoài cửa phía nam còn có một cửa phía tây. Nàng khẳng định là đã ra cửa phía tây chạy mất rồi.
Shit! Hắn chửi thề một câu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ chậm rãi lướt qua, xe đi thật sự chậm như là cố ý khiến cho hắn chú ý, liếc mắt một cái hắn đã thấy rõ trong xe hai gương mặt.
Chính Vũ và nàng…… Nàng gọi điện thoại kêu Chính Vũ lại đây đón nàng, sau đó cố ý đi qua đây. Chết tiệt! Nàng lại dám cố ý khiêu khích hắn!
Gân xanh trên trán nổi lên, hắn nắm chặt hai tay thành đấm, trong mắt chỉ toàn là lửa ghen tuông và tức giận.
Bất luận như thế nào, lần này hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nàng chạy mất. Hắn vội vàng mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn theo hướng chiếc Ferrari, phát động xe. Xe thể thao vừa chuẩn bị lăn bánh thì hắn lại nghe thấy một tiếng nói quen thuộc.
“Lạc ca ca……”
Giây tiếp theo, Chỉ Dao đã ngồi vào trong xe “Lạc ca ca, anh chờ lâu rồi phải không, em ra hơi muộn.”
“Không sao, không lâu lắm.” Hắn không để tâm nói, nhìn lên đã không thấy xe Chính Vũ đâu nữa, hắn vội vàng lái xe theo hướng ban nãy đã nhìn thấy chiếc Ferrari, nhưng đã quá muộn. Chiếc xe đã đi mất.
Trở về tòa soạn, nàng theo lệ thường lại vào bằng cửa sau. Bỗng nhiên nhớ lại lúc Chính Vũ lái xe qua Doãn Lạc Hàn, nhớ lại gương mặt lạnh lùng đang tức giận của hắn, nàng không khỏi cảm thấy sợ đến đông cứng người lại.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng là hắn tức giận. Hắn nhất định sẽ nghĩ là nàng cố tình bảo Chính Vũ làm như vậy. Nàng thở dài một hơi, cố tình thì cố tình, dù sao nàng cũng không muốn gặp lại hắn.
Tòa soạn đang trong giai đoạn bận bịu, nhìn đống văn kiện chất đầy trên bàn làm việc, nàng cũng không còn tâm trí nào mà suy nghĩ vẩn vơ nữa, lập tức lao đầu vào công việc.
Buổi chiều Trịnh Trác lại gọi điện thoại nội tuyến kêu nàng lên phòng hắn. Hai người thảo luận một chút về chuyên mục mà nàng đảm nhiệm, sau đó nàng lại cùng với những người khác bàn bạc về các mặt khác của chuyên mục nữa, tới khi xong xuôi nàng nhìn đồng hồ đã là hơn 7 giờ.