Hắn càng xem tài liệu điều tra càng tức giận. Thì ra nàng đã được nhận là con nuôi của cha hắn một tháng trước, mà lúc ấy nàng rõ ràng vẫn còn đang là người của hắn.
Nàng thật sự đáng giận, lại dám lặng lẽ giấu diếm hắn bí mật này, mà hắn lại giống như thằng ngốc cứ tin tưởng nàng tất cả. Cảm giác giận dữ như bùng lên thành ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực hắn, khiến hắn không thể chịu được, lập tức lái xe đến đây.
Quả nhiên khi nghe từ chính miệng cha hắn và Chính Vũ nói ra ba tiếng “con gái nuôi”, hắn đã thực sự tức giận. Vì né tránh hắn, nàng đúng là việc gì cũng dám làm, chỉ là hắn cũng không ngờ nàng lại dám giở chiêu này.
Doãn Lương Kiến thấy sắc mặt con trai âm trầm u ám dọa người, chưa từng thấy hắn tức giận như vậy bao giờ, vì vậy vội kéo tay Chính Vũ cầu cứu.
“Chuyện này con đã đồng ý rồi mà, lúc ấy có cả Chính Vũ cũng ở đó nữa nha. Chị con định cư ở nước ngoài, chẳng mấy khi hai chị em gặp nhau, giờ có thêm một em gái có gì là không tốt đâu?”
Doãn Lạc Hàn cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói “Trên thế giới này, trừ chị tôi đang ở Australia, tôi không có anh chị em nào khác!”
Bỗng dưng, con ngươi đen lạnh lùng dọa người của hắn di chuyển đến phía nàng “Không ngờ lại gặp em ở đây, lập tức dọn đồ ra ngoài.”
Nàng run run cắn môi, nín thở, không dám nói gì. Ý của hắn là nói thân phận nàng hèn mọn, không xứng được ở cùng với người có tiền sao?
“Lạc Hàn!!…” Doãn Lương Kiến gằn giọng “Chuyện này mày đã gật đầu đồng ý rồi cơ mà. Ở công ty là do mày định đoạt, còn trong căn nhà này, ngày nào tao chưa chết, ngày đó tao vẫn là chủ nhà. Nếu mày không chịu được, vậy mày đừng về nữa. Dù sao mày cũng đã bao giờ thèm quan tâm đến tao đâu, mày đi đi cho khuất mắt tao, tao cũng không cần cái thứ như mày, tao và con gái nuôi của tao ở đây không cần mày cho phép!”
Doãn Lương Kiến tức giận hùng hổ nói, nàng nhẹ nhàng nuốt nước miếng, không khỏi nhích lại gần Chính Vũ.
“Mân Mân, đừng sợ.” Chính Vũ cảm nhận được nàng đang sợ hãi, ôm lấy vai nàng vỗ vỗ động viên.
Hành động này của bọn họ làm cho đôi mắt băng hàn của hắn nổi lên vài tia máu rất đáng sợ, khiến nàng đã tưởng rằng hắn sẽ lao tới kéo nàng ra rồi đánh Chính Vũ, nhưng hơn một phút sau, hắn vẫn không làm gì, lúc bấy giờ nàng mới có thể yên tâm.
Nàng giương mắt nhìn hắn, gương mặt tuấn tú nhưng sắc lạnh tựa như được tạc ra từ một khối băng ngàn năm bất chợt nở nụ cười bí hiểm.
Ngay khi nàng đang kinh ngạc nhìn hắn, hắn liền đứng dậy, không nói không rằng bước ra ngoài, đóng cửa đến “sầm” một tiếng. Hắn mà lại im lặng nhẫn nhục bỏ đi?
Hắn vừa bước ra ngoài, cha nuôi cũng ngã người xuống sofa, mặt phờ phạc.
“Xú tiểu tử này… nó đúng là càng lúc càng không coi ai ra gì… ban nãy ta thật sự cũng sợ phát khiếp… cũng may mà ta vẫn còn mạnh miệng chế trụ được nó…… Mân Huyên, con yên tâm… con cứ ở đây ……”
Chính Vũ và Mân Huyên cùng nhìn nhau cười trộm. Bình thường cha nuôi luôn có vẻ rất nóng nảy coi trời bằng vung, không ngờ cũng có lúc sợ hãi như vậy.
“Không sao rồi.” Chính Vũ rút khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng “Tôi đã nói rồi, thà giải quyết thẳng thắn một lần cho xong còn hơn tránh né. Tên kia luôn rất trọng sĩ diện, cậu đã nói đến thế, em yên tâm, hắn nhất định sẽ không trở lại.”
Nàng gật gật đầu, Chính Vũ nói đúng, nàng vẫn luôn luôn dùng dằng không biết xử lý chuyện này ra sao, giờ cũng may có Chính Vũ đã giúp nàng gỡ bỏ được nút thắt này…
Lời Chính Vũ nói nàng cũng không nghi ngờ chút nào, tin tưởng từ nay về sau đã có thể sống những ngày yên bình…
Xe thể thao một đường chạy thẳng ra khỏi Doãn gia, hắn phải cố gắng lắm mới kiềm chế được lửa giận đang dâng trào.
Shit! Trừ phi hắn đã chết, nếu không hắn sẽ không bao giờ thừa nhận quan hệ anh em cái khỉ gì đó, không bao giờ!! Hắn tức giận lái xe lao vun vút, bấm còi inh ỏi, khiến người đi đường đều phải né dạt sang một bên, nhìn chiếc Lamborghini sang trọng với ánh mắt tức giận.
Nàng nghĩ làm như vậy là có thể né tránh hắn sao? Nghĩ dùng quan hệ anh em này là có thể khiến cho hắn hết yêu nàng sao? Không bao giờ! Lăng Mân Huyên, em quả thật ngây thơ đến mức ngây ngô rồi!
Hắn cắn răng đóng cửa xe lại, đáp thang máy trở lại văn phòng, không giải tỏa được sự khó chịu trong lòng, hắn tức giận hất đổ tất cả, phàm là thứ gì hắn đã nhìn thấy đều không còn nguyên vẹn.
Phát tiết xong rồi, hắn vô lực ngã người xuống ghế, nhìn vào đống đổ nát hắn vừa mới tạo ra, trên môi hiện lên nét cười quỷ dị… Hắn sẽ cho nàng biết rằng vĩnh viễn nàng cũng đừng mong thoát khỏi hắn!
Tuy rằng Doãn Lạc Hàn đã đi rồi nhưng vẫn để lại một không khí rất âm u trong căn biệt thự. Bữa trưa cũng trở nên nặng nề. Cha nuôi ăn xong liền mệt mỏi lên lầu luôn.*Sức công phá của anh ghê gớm thật =))) *
Khi người làm bắt đầu thu dọn, nàng đứng dậy định đi lên phòng nghỉ thì Chính Vũ kéo tay nàng lại.“Mân Mân, không phải em nói chiều nay muốn tới thư viện sao?”
Nàng xoa xoa thái dương, ủ rũ trả lời “Chính Vũ à, xin lỗi nha. Không biết sao mà tôi mệt quá, thật sự chẳng còn muốn đi đâu nữa cả, bây giờ tôi chỉ muốn lên phòng nghỉ thôi.”
Hắn càng xem tài liệu điều tra càng tức giận. Thì ra nàng đã được nhận là con nuôi của cha hắn một tháng trước, mà lúc ấy nàng rõ ràng vẫn còn đang là người của hắn.
Nàng thật sự đáng giận, lại dám lặng lẽ giấu diếm hắn bí mật này, mà hắn lại giống như thằng ngốc cứ tin tưởng nàng tất cả. Cảm giác giận dữ như bùng lên thành ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực hắn, khiến hắn không thể chịu được, lập tức lái xe đến đây.
Quả nhiên khi nghe từ chính miệng cha hắn và Chính Vũ nói ra ba tiếng “con gái nuôi”, hắn đã thực sự tức giận. Vì né tránh hắn, nàng đúng là việc gì cũng dám làm, chỉ là hắn cũng không ngờ nàng lại dám giở chiêu này.
Doãn Lương Kiến thấy sắc mặt con trai âm trầm u ám dọa người, chưa từng thấy hắn tức giận như vậy bao giờ, vì vậy vội kéo tay Chính Vũ cầu cứu.
“Chuyện này con đã đồng ý rồi mà, lúc ấy có cả Chính Vũ cũng ở đó nữa nha. Chị con định cư ở nước ngoài, chẳng mấy khi hai chị em gặp nhau, giờ có thêm một em gái có gì là không tốt đâu?”
Doãn Lạc Hàn cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói “Trên thế giới này, trừ chị tôi đang ở Australia, tôi không có anh chị em nào khác!”
Bỗng dưng, con ngươi đen lạnh lùng dọa người của hắn di chuyển đến phía nàng “Không ngờ lại gặp em ở đây, lập tức dọn đồ ra ngoài.”
Nàng run run cắn môi, nín thở, không dám nói gì. Ý của hắn là nói thân phận nàng hèn mọn, không xứng được ở cùng với người có tiền sao?
“Lạc Hàn!!…” Doãn Lương Kiến gằn giọng “Chuyện này mày đã gật đầu đồng ý rồi cơ mà. Ở công ty là do mày định đoạt, còn trong căn nhà này, ngày nào tao chưa chết, ngày đó tao vẫn là chủ nhà. Nếu mày không chịu được, vậy mày đừng về nữa. Dù sao mày cũng đã bao giờ thèm quan tâm đến tao đâu, mày đi đi cho khuất mắt tao, tao cũng không cần cái thứ như mày, tao và con gái nuôi của tao ở đây không cần mày cho phép!”
Doãn Lương Kiến tức giận hùng hổ nói, nàng nhẹ nhàng nuốt nước miếng, không khỏi nhích lại gần Chính Vũ.
“Mân Mân, đừng sợ.” Chính Vũ cảm nhận được nàng đang sợ hãi, ôm lấy vai nàng vỗ vỗ động viên.
Hành động này của bọn họ làm cho đôi mắt băng hàn của hắn nổi lên vài tia máu rất đáng sợ, khiến nàng đã tưởng rằng hắn sẽ lao tới kéo nàng ra rồi đánh Chính Vũ, nhưng hơn một phút sau, hắn vẫn không làm gì, lúc bấy giờ nàng mới có thể yên tâm.
Nàng giương mắt nhìn hắn, gương mặt tuấn tú nhưng sắc lạnh tựa như được tạc ra từ một khối băng ngàn năm bất chợt nở nụ cười bí hiểm.
Ngay khi nàng đang kinh ngạc nhìn hắn, hắn liền đứng dậy, không nói không rằng bước ra ngoài, đóng cửa đến “sầm” một tiếng. Hắn mà lại im lặng nhẫn nhục bỏ đi?
Hắn vừa bước ra ngoài, cha nuôi cũng ngã người xuống sofa, mặt phờ phạc.
“Xú tiểu tử này… nó đúng là càng lúc càng không coi ai ra gì… ban nãy ta thật sự cũng sợ phát khiếp… cũng may mà ta vẫn còn mạnh miệng chế trụ được nó…… Mân Huyên, con yên tâm… con cứ ở đây ……”
Chính Vũ và Mân Huyên cùng nhìn nhau cười trộm. Bình thường cha nuôi luôn có vẻ rất nóng nảy coi trời bằng vung, không ngờ cũng có lúc sợ hãi như vậy.
“Không sao rồi.” Chính Vũ rút khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng “Tôi đã nói rồi, thà giải quyết thẳng thắn một lần cho xong còn hơn tránh né. Tên kia luôn rất trọng sĩ diện, cậu đã nói đến thế, em yên tâm, hắn nhất định sẽ không trở lại.”
Nàng gật gật đầu, Chính Vũ nói đúng, nàng vẫn luôn luôn dùng dằng không biết xử lý chuyện này ra sao, giờ cũng may có Chính Vũ đã giúp nàng gỡ bỏ được nút thắt này…
Lời Chính Vũ nói nàng cũng không nghi ngờ chút nào, tin tưởng từ nay về sau đã có thể sống những ngày yên bình…
Xe thể thao một đường chạy thẳng ra khỏi Doãn gia, hắn phải cố gắng lắm mới kiềm chế được lửa giận đang dâng trào.
Shit! Trừ phi hắn đã chết, nếu không hắn sẽ không bao giờ thừa nhận quan hệ anh em cái khỉ gì đó, không bao giờ!! Hắn tức giận lái xe lao vun vút, bấm còi inh ỏi, khiến người đi đường đều phải né dạt sang một bên, nhìn chiếc Lamborghini sang trọng với ánh mắt tức giận.
Nàng nghĩ làm như vậy là có thể né tránh hắn sao? Nghĩ dùng quan hệ anh em này là có thể khiến cho hắn hết yêu nàng sao? Không bao giờ! Lăng Mân Huyên, em quả thật ngây thơ đến mức ngây ngô rồi!
Hắn cắn răng đóng cửa xe lại, đáp thang máy trở lại văn phòng, không giải tỏa được sự khó chịu trong lòng, hắn tức giận hất đổ tất cả, phàm là thứ gì hắn đã nhìn thấy đều không còn nguyên vẹn.
Phát tiết xong rồi, hắn vô lực ngã người xuống ghế, nhìn vào đống đổ nát hắn vừa mới tạo ra, trên môi hiện lên nét cười quỷ dị… Hắn sẽ cho nàng biết rằng vĩnh viễn nàng cũng đừng mong thoát khỏi hắn!
Tuy rằng Doãn Lạc Hàn đã đi rồi nhưng vẫn để lại một không khí rất âm u trong căn biệt thự. Bữa trưa cũng trở nên nặng nề. Cha nuôi ăn xong liền mệt mỏi lên lầu luôn.*Sức công phá của anh ghê gớm thật =))) *
Khi người làm bắt đầu thu dọn, nàng đứng dậy định đi lên phòng nghỉ thì Chính Vũ kéo tay nàng lại.“Mân Mân, không phải em nói chiều nay muốn tới thư viện sao?”
Nàng xoa xoa thái dương, ủ rũ trả lời “Chính Vũ à, xin lỗi nha. Không biết sao mà tôi mệt quá, thật sự chẳng còn muốn đi đâu nữa cả, bây giờ tôi chỉ muốn lên phòng nghỉ thôi.”