“Chuyện này nhất thời chưa điều tra được rõ, anh sẽ thúc giục thuộc hạ làm nhanh hơn, em không phải bận tâm nhiều quá đến việc này đâu.”
Trịnh Trác nói nhẹ nhàng bâng quơ, cô nghe mà cảm giác chưa hiểu lắm. Cô không nghe sai đó chứ, thủ hạ của hắn? Tòa soạn này còn có bộ phận chuyên đi tra xét đời tư người khác sao? Hay là hắn có ý gì khác….
Lúc này thang máy mở, cô toan cất bước ra ngoài, quay đầu lúc thang máy khép lại, thấy Trịnh Trác ở trong nháy mắt nhìn cô một cái rồi buông một câu “Một giờ nữa em tới văn phòng anh nhé.”
Cô vừa vào văn phòng được một lúc, Chu Hiếu Linh liền gõ cửa bước vào. Cô chăm chú nhìn cô ấy, không khỏi cảm thấy đáng sợ khi một gương mặt trong sáng như vậy lại ẩn giấu một bản chất đen tối hiểm ác đến thế.
“Lăng tiểu thư, có việc gì sao?” Chu Hiếu Linh mỉm cười nhìn cô.
“Cô đem văn kiện ra làm đi” Cô gạt suy nghĩ vừa rồi, khoát tay ra hiệu, đối phương khoái trá đồng ý, xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm Chu Hiếu Linh với chiếc váy không thể ngắn hơn, cô không khỏi lắc đầu. Cô gái này tuy còn trẻ tuổi, ngoài mặt vô hại nhưng kỳ thực khôn khéo vô cùng, cũng như Giản Quân Dịch vậy, khiến cô vô cùng đau đầu.
Cô lấy văn kiện, bắt đầu làm việc. Đợi đến mười giờ, cô đứng dậy đi đến văn phòng của Trịnh Trác ở tầng mười lăm.
Vừa thấy cô, Trịnh Trác liền đưa tờ giấy ra cho cô. Đọc quyết định điều động nhân sự, tâm tư bỗng dưng có phần trầm mặc, đọc đi đọc lại, trong lòng nảy lên một cảm giác khó nói nên lời.
Nội dung tờ điều lệnh nói về Lương Ba, hắn được điều đến một chuyên mục khác, là nhân viên biên tập bình thường. Còn chức phụ trách biên tập mà Lương Ba đang phụ trách được trao lại cho Kỷ Tích Vân. Cô biết đây là Trịnh Trác cố ý an bài.
Trịnh Trác đan tay, khuỷu tay đặt lên bàn làm việc, gương mặt tuấn lãng toát ra một vẻ lãnh đạm “Chuyện lần này là do hắn trực tiếp làm, hắn phải tự gánh lấy hậu quả. Em lập tức đi làm công văn, sau đó dán thông báo cho các đồng sự biết lệnh điều động nhân sự này”.
“Trác…” Cô có chút khó xử, làm như vậy có quá đáng quá hay không…
Trịnh Trác mặt không đổi sắc, ngẩng đầu ngắt lời cô “Mân Huyên, em không cần suy nghĩ nhiều. Đem hắn điều đến nơi khác là ý của anh. Nếu hắn có thắc mắc gì thì cứ đến gặp trực tiếp anh đây.”
Hắn nói vậy rõ ràng có ý bảo vệ cô… Cô cầm tờ điều động nhân sự, cắn nhẹ môi. Đây là lần thứ ba Trịnh Trác làm cho cô phải suy nghĩ. Hắn ở đây để bảo vệ cô! Cô cảm thấy thật may mắn khi có người anh tốt như vậy.
Sau đó, cô đi làm theo lời Trịnh Trác. Lệnh điều động nhân sự được tuyên đọc, Lương Ba nhất thời nhảy dựng lên “Dựa vào cái gì mà điều động tôi, tôi đã làm gì sai? Tôi không phục! Lăng Mân Huyên, nhất định là cô âm thầm xui khiến… Cô tác động để Trịnh Trác cách chức tôi rồi tiến cử Kỷ Tích Vân phải không?… Cô thật nham hiểm… Cô làm việc tư lẫn với việc công!”
Lương Ba mắt vằn tia máu trừng mắt nhìn Mân Huyên, chỉ thẳng vào mặt cô, điệu bộ muốn xông lên, cũng may có một vài nam đồng nghiệp nhanh tay ngăn lại, vội vàng túm trụ hắn khuyên giải.
Tích Vân cũng vội vàng chạy lại nói giúp cô “Lương Ba, chuyện này do chủ biên quyết định, không liên quan đến Mân Huyên. Còn chức vụ của anh, anh hiện tại có thể đi tìm chủ biên để hỏi cho rõ ràng…”
“Hừ, cô đừng có giả bộ không biết, nhất định là cô đang làm trò quỷ! Tôi không làm gì sai! Tôi muốn đi tìm chủ biên, tôi phải đi tìm anh ta, xem anh ta có lý do gì điều động chức của tôi… Tôi đi tìm anh ta!… Cô cứ chờ đó mà xem!”
Lương Ba đỏ mặt tía tai, kêu các nam đồng sự bỏ hắn ra, hung tợn trừng mắt với cô rồi đi thẳng ra thang máy đến tầng mười lăm tìm Trịnh Trác.
Nhìn Lương Ba với bộ dáng muốn đánh người hùng hổ đi vào thang máy, Mân Huyên đột nhiên có loại trực giác, hắn với khí thế này đi tìm Trịnh Trác hẳn không phải có chuyện tốt đẹp gì… Cô nhớ tới cái đêm Trịnh Trác đánh nhau với Doãn Lạc Hàn mà bất giác rùng mình, thở dài, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt nói với các đồng sự “Không có việc gì, mọi người về làm đi. Tạp chí kỳ này sắp ra, mọi người cùng cố gắng, đến lúc đó tôi mời mọi người ăn cơm chúc mừng.”
“Thật tốt quá!” Mọi người lập tức mặt mày hớn hở, tiếng vỗ tay tán thưởng vang cả văn phòng.
Mọi người đi ra, cô không khỏi có cảm giác thư thái. Ánh mắt vô tình hướng về phía Chu Hiếu Linh, ánh mắt âm trầm của cô ta chợt lóe lên rồi lại khôi phục lại ngay vẻ tươi cười giống các đồng sự. Trịnh Trác ra chiêu này quả thật là cao tay, nhìn qua tưởng như là trừng phạt người khởi xướng Lương Ba, nhưng kỳ thật lại là động rừng dọa hộ, chính là âm thầm cảnh báo Chu Hiếu Linh.
Cô ở văn phòng xử lý công việc, không đến nửa giờ sau, Kỉ Tích Vân gõ cửa với vẻ mặt hưng phấn “Mân Huyên, mau ra mà xem, Lương Ba quay lại thu dọn đồ đạc rồi này. Có vài nam đồng sự hỏi han, anh ta cũng không để ý, xem ra khi anh ta lên kiện cô đã bị cấp trên nói cho sợ rồi…”
Cô vừa nghe liền vội vàng buông bút, bước đến cửa sổ, nhìn thấy Lương Ba quả thực như lời Tích Vân, cúi đầu thu dọn đồ đạc. Đồng sự vây quanh hỏi han, hắn vẫn như cũ giữ yên lặng.
“Đi thôi”. Cô bước ra cửa rồi đi ra ngoài, đi theo sau là Tích Vân.
“Mân Huyên, đừng qua, nói không chừng hắn vẫn muốn đánh người đó!” Tích Vân hiển nhiên vẫn còn sợ Lương Ba, kéo tay cản cô.
“Không sao, anh ta không dám đâu”. Mân Huyên lắc đầu, chậm rãi đi ra.
Nghe tiếng bước chân, mọi người đều quay ra nhìn cô, Lương Ba cũng liếc mắt nhìn, nhưng đã không còn cái khí thế kiêu ngạo lúc trước, cả người giống như quả bóng cao su hết hơi, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện này nhất thời chưa điều tra được rõ, anh sẽ thúc giục thuộc hạ làm nhanh hơn, em không phải bận tâm nhiều quá đến việc này đâu.”
Trịnh Trác nói nhẹ nhàng bâng quơ, cô nghe mà cảm giác chưa hiểu lắm. Cô không nghe sai đó chứ, thủ hạ của hắn? Tòa soạn này còn có bộ phận chuyên đi tra xét đời tư người khác sao? Hay là hắn có ý gì khác….
Lúc này thang máy mở, cô toan cất bước ra ngoài, quay đầu lúc thang máy khép lại, thấy Trịnh Trác ở trong nháy mắt nhìn cô một cái rồi buông một câu “Một giờ nữa em tới văn phòng anh nhé.”
Cô vừa vào văn phòng được một lúc, Chu Hiếu Linh liền gõ cửa bước vào. Cô chăm chú nhìn cô ấy, không khỏi cảm thấy đáng sợ khi một gương mặt trong sáng như vậy lại ẩn giấu một bản chất đen tối hiểm ác đến thế.
“Lăng tiểu thư, có việc gì sao?” Chu Hiếu Linh mỉm cười nhìn cô.
“Cô đem văn kiện ra làm đi” Cô gạt suy nghĩ vừa rồi, khoát tay ra hiệu, đối phương khoái trá đồng ý, xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm Chu Hiếu Linh với chiếc váy không thể ngắn hơn, cô không khỏi lắc đầu. Cô gái này tuy còn trẻ tuổi, ngoài mặt vô hại nhưng kỳ thực khôn khéo vô cùng, cũng như Giản Quân Dịch vậy, khiến cô vô cùng đau đầu.
Cô lấy văn kiện, bắt đầu làm việc. Đợi đến mười giờ, cô đứng dậy đi đến văn phòng của Trịnh Trác ở tầng mười lăm.
Vừa thấy cô, Trịnh Trác liền đưa tờ giấy ra cho cô. Đọc quyết định điều động nhân sự, tâm tư bỗng dưng có phần trầm mặc, đọc đi đọc lại, trong lòng nảy lên một cảm giác khó nói nên lời.
Nội dung tờ điều lệnh nói về Lương Ba, hắn được điều đến một chuyên mục khác, là nhân viên biên tập bình thường. Còn chức phụ trách biên tập mà Lương Ba đang phụ trách được trao lại cho Kỷ Tích Vân. Cô biết đây là Trịnh Trác cố ý an bài.
Trịnh Trác đan tay, khuỷu tay đặt lên bàn làm việc, gương mặt tuấn lãng toát ra một vẻ lãnh đạm “Chuyện lần này là do hắn trực tiếp làm, hắn phải tự gánh lấy hậu quả. Em lập tức đi làm công văn, sau đó dán thông báo cho các đồng sự biết lệnh điều động nhân sự này”.
“Trác…” Cô có chút khó xử, làm như vậy có quá đáng quá hay không…
Trịnh Trác mặt không đổi sắc, ngẩng đầu ngắt lời cô “Mân Huyên, em không cần suy nghĩ nhiều. Đem hắn điều đến nơi khác là ý của anh. Nếu hắn có thắc mắc gì thì cứ đến gặp trực tiếp anh đây.”
Hắn nói vậy rõ ràng có ý bảo vệ cô… Cô cầm tờ điều động nhân sự, cắn nhẹ môi. Đây là lần thứ ba Trịnh Trác làm cho cô phải suy nghĩ. Hắn ở đây để bảo vệ cô! Cô cảm thấy thật may mắn khi có người anh tốt như vậy.
Sau đó, cô đi làm theo lời Trịnh Trác. Lệnh điều động nhân sự được tuyên đọc, Lương Ba nhất thời nhảy dựng lên “Dựa vào cái gì mà điều động tôi, tôi đã làm gì sai? Tôi không phục! Lăng Mân Huyên, nhất định là cô âm thầm xui khiến… Cô tác động để Trịnh Trác cách chức tôi rồi tiến cử Kỷ Tích Vân phải không?… Cô thật nham hiểm… Cô làm việc tư lẫn với việc công!”
Lương Ba mắt vằn tia máu trừng mắt nhìn Mân Huyên, chỉ thẳng vào mặt cô, điệu bộ muốn xông lên, cũng may có một vài nam đồng nghiệp nhanh tay ngăn lại, vội vàng túm trụ hắn khuyên giải.
Tích Vân cũng vội vàng chạy lại nói giúp cô “Lương Ba, chuyện này do chủ biên quyết định, không liên quan đến Mân Huyên. Còn chức vụ của anh, anh hiện tại có thể đi tìm chủ biên để hỏi cho rõ ràng…”
“Hừ, cô đừng có giả bộ không biết, nhất định là cô đang làm trò quỷ! Tôi không làm gì sai! Tôi muốn đi tìm chủ biên, tôi phải đi tìm anh ta, xem anh ta có lý do gì điều động chức của tôi… Tôi đi tìm anh ta!… Cô cứ chờ đó mà xem!”
Lương Ba đỏ mặt tía tai, kêu các nam đồng sự bỏ hắn ra, hung tợn trừng mắt với cô rồi đi thẳng ra thang máy đến tầng mười lăm tìm Trịnh Trác.
Nhìn Lương Ba với bộ dáng muốn đánh người hùng hổ đi vào thang máy, Mân Huyên đột nhiên có loại trực giác, hắn với khí thế này đi tìm Trịnh Trác hẳn không phải có chuyện tốt đẹp gì… Cô nhớ tới cái đêm Trịnh Trác đánh nhau với Doãn Lạc Hàn mà bất giác rùng mình, thở dài, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt nói với các đồng sự “Không có việc gì, mọi người về làm đi. Tạp chí kỳ này sắp ra, mọi người cùng cố gắng, đến lúc đó tôi mời mọi người ăn cơm chúc mừng.”
“Thật tốt quá!” Mọi người lập tức mặt mày hớn hở, tiếng vỗ tay tán thưởng vang cả văn phòng.
Mọi người đi ra, cô không khỏi có cảm giác thư thái. Ánh mắt vô tình hướng về phía Chu Hiếu Linh, ánh mắt âm trầm của cô ta chợt lóe lên rồi lại khôi phục lại ngay vẻ tươi cười giống các đồng sự. Trịnh Trác ra chiêu này quả thật là cao tay, nhìn qua tưởng như là trừng phạt người khởi xướng Lương Ba, nhưng kỳ thật lại là động rừng dọa hộ, chính là âm thầm cảnh báo Chu Hiếu Linh.
Cô ở văn phòng xử lý công việc, không đến nửa giờ sau, Kỉ Tích Vân gõ cửa với vẻ mặt hưng phấn “Mân Huyên, mau ra mà xem, Lương Ba quay lại thu dọn đồ đạc rồi này. Có vài nam đồng sự hỏi han, anh ta cũng không để ý, xem ra khi anh ta lên kiện cô đã bị cấp trên nói cho sợ rồi…”
Cô vừa nghe liền vội vàng buông bút, bước đến cửa sổ, nhìn thấy Lương Ba quả thực như lời Tích Vân, cúi đầu thu dọn đồ đạc. Đồng sự vây quanh hỏi han, hắn vẫn như cũ giữ yên lặng.
“Đi thôi”. Cô bước ra cửa rồi đi ra ngoài, đi theo sau là Tích Vân.
“Mân Huyên, đừng qua, nói không chừng hắn vẫn muốn đánh người đó!” Tích Vân hiển nhiên vẫn còn sợ Lương Ba, kéo tay cản cô.
“Không sao, anh ta không dám đâu”. Mân Huyên lắc đầu, chậm rãi đi ra.
Nghe tiếng bước chân, mọi người đều quay ra nhìn cô, Lương Ba cũng liếc mắt nhìn, nhưng đã không còn cái khí thế kiêu ngạo lúc trước, cả người giống như quả bóng cao su hết hơi, sắc mặt trắng bệch.