Nguồn: http://cindycandy218.wordpress.com
Cô úp mặt vào trong ngực hắn. Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại được, chỉ còn thút thít. Hắn vẫn vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói “Huyên, mau đi sắp hành lý đi em. Mai em phải đi sớm mà phải không?”
“Vâng.” Cô gật gật đầu, rời khỏi lòng hắn, chợt nhớ tới điều mình đang thắc mắc “Anh cũng phải sắp hành lý… không lẽ là định đi Luân Đôn cùng em?”
Hắn mỉm cười xoa xoa đầu cô “Đương nhiên không phải rồi, vừa vặn mai anh cũng phải đi công tác ở Los Angeles.”
Thì ra là như vậy. Cô không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, hắn bận nhiều việc như vậy, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi Luân Đôn cùng cô…
Hắn nhìn ra sự thất vọng trên gương mặt cô, điểm nhẹ vào mũi cô một cái “Bốn ngày sẽ qua rất nhanh thôi… Em sắp hành lý cho anh luôn đi.”
Hắn đứng lên, kéo cô về phòng hắn. Khi hắn đẩy cửa phòng, cô lại theo bản năng đứng khựng lại. Hắn khó hiểu quay lại nhìn cô “Sao vậy?”
Làm sao cô có thể nói với hắn rằng cô chưa chuẩn bị kĩ tâm lý, ngại vào phòng hắn được… Vì vậy cô chỉ lắc đầu. Hắn lại kéo cô vào.
“Anh đi bao nhiêu ngày? Muốn mang bao nhiêu quần áo?” Cô đi thẳng tới phía tủ quần áo, khi đi qua giá sách khổng lồ của hắn thì cố gắng tránh thật xa, bước nhanh qua. Tất cả đều được thu lại trong mắt hắn.
“Bốn ngày.” Hắn ngồi ở mép giường, nhìn cô bận rộn sắp xếp cho hắn, bật cười “Em không phải sắp nhiều như vậy đâu, đến Mỹ rồi anh mua thêm là được.”
“Anh lãng phí vừa chứ, nhiều đồ như vậy rồi anh còn định mua thêm sao…” Cô tức giận trừng mắt “Nếu đã như vậy sao anh còn gọi em qua sắp hành lý cho anh làm gì? Em về phòng đây.”
Hắn nhún vai, nhanh chóng sửa lại “Được rồi Huyên, anh nói sai rồi, quần áo cứ để em sắp đủ cho anh là ổn.”
Cô hạ hỏa, nghiêng đầu suy nghĩ một lát “Xem nào…. Cần những thứ gì nhỉ…… Quần áo, cravat, tất……”
Vừa nói, cô vừa xoay người lấy đồ trong tủ của hắn. Tò mò, cô nhìn trái nhìn phải. Bên trong tủ treo đầy âu phục hàng hiệu đủ các kiểu dáng, khiến cô kinh ngạc há hốc mồm. Quần áo của hắn so với phụ nữ cũng không hề ít hơn đâu nha…
Cô vừa đặt bộ âu phục cẩn thận vào trong vali, vừa bâng quơ hỏi hắn “Sao anh cũng đi 4 ngày à? Mà sao lại đi Los Angeles? Chẳng lẽ Đường Thịnh đã vươn tới tận Mỹ rồi sao?”
Cô nhớ rõ trước giờ hắn đi công tác đều là loanh quanh ở châu Á, không ngờ lần này lại tới tận châu Mỹ xa xôi.
“Vốn là một tuần, nhưng em cần đi công tác 4 ngày nên anh cũng cố gắng ép thời gian.” Hắn che miệng ngáp một cái, lười biếng trả lời, không mấy quan tâm đến chủ đề này “Lần này anh đi Mỹ là để kiểm tra chi nhánh ở đó. Thật ra từ mấy năm trước anh đã có kế hoạch phát triển tập đoàn, đưa Đường Thịnh vươn xa vững vàng ở tầm vóc thế giới. Giờ anh cũng xây dựng được mấy chi nhánh ở châu Âu với châu Mỹ rồi.”
Nhìn hắn ngáp, cô vội nhanh tay hơn “Anh mệt rồi à? Anh cứ ngủ trước đi, để em sắp hành lý cho.”
Cô vùi đầu lấy đồ, gập cẩn thận, đặt trong valy cho hắn, đến khi xong việc ngẩng đầu lên đã không còn thấy hắn đâu. Cô vội chạy ra khỏi phòng hắn, đương nhiên là cố gắng tránh xa cái giá sách đó…
Vào phòng của mình, quả nhiên đã thấy hắn đang nằm trên giường. Cô bật cười, rồi lại thở dài mệt mỏi chui vào trong chăn, mà hắn dường như là đã được lập trình cảm ứng, tự động ôm lấy cô.
Nằm trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập đều đều mạnh mẽ, cô tự nhiên mỉm cười, dần dần chìm vào mộng đẹp…
— Sân bay quốc tế —
Một chiếc Cadillac từ từ dừng lại. Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn từ xa vội chạy tới, một trái một phải mở cửa xe, sau đó Doãn Lạc Hàn và Mân Huyên cùng bước ra.
“40 phút nữa anh mới bay.” Doãn Lạc Hàn nhìn đồng hồ, thuận miệng hỏi “Em còn bao nhiêu lâu?”
“Cũng như anh.” Cô vừa nhìn đồng hồ, vừa đăm chiêu. Thật là trùng hợp, cô và hắn lại cùng giờ bay. Chỉ là cô đi châu Âu, còn hắn lại tới châu Mỹ… là hai hướng trái ngược nhau. Chỉ mong tình cảm của bọn họ sau này sẽ không như vậy… mỗi người một ngả…..
“Chúng ta vào thôi.” Hắn nắm tay cô đi vào trong. Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn quay lại ngồi vào một chiếc xe màu đen, đi theo chiếc Cadillac ra khỏi khu vực sân bay.
Sẽ phải chia tay sao? Trong lòng cô bất chợt dâng lên một cảm xúc kì lạ… Cô ngẩng mặt nhìn hắn, trùng hợp, ánh mắt hắn cũng đang tìm kiếm đôi mắt cô…
Hắn dịu dàng nhìn cô, vuốt nhẹ hai má cô, đột nhiên nhớ tới một bộ phim tình cảm vài năm trước đã xem, chợt cảm thấy tình cảnh của hắn và cô lúc này cũng giống như một cảnh trong phim của hai nhân vật chính…
“Anh đi Los Angeles, em đi Luân Đôn. Chúng ta vẫn có quyền quyết định những ngã rẽ riêng của cuộc đời mình, đồng thời cũng là tôn trọng quyết định của nhau … Anh không muốn trong tình yêu của chúng ta có sự nghi ngờ bởi đó chính là thứ thuốc độc giết chết tình yêu nhanh và mạnh nhất……. Anh từng xem phim, xem cảnh hai nhân vật chính chia tay ở sân bay, thấy họ nói yêu yêu nhớ nhớ, anh chỉ thấy giả tạo và vô nghĩa… Anh thật sự không muốn như họ…. Nhưng ở Luân Đôn xa xôi, nếu có lúc nào đó em cảm thấy cô đơn thì hãy luôn nhớ rằng anh vẫn luôn ở bên cạnh em… Lăng Mân Huyên, anh yêu em!”
Hắn không nén được sự xúc động. Mặc dù cô vẫn luôn nói sẽ ở bên hắn, nhưng hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được, cô vẫn có một nỗi sợ hãi vô hình nào đó ngăn cô đến với hắn… Nhất là sau khi thấy cô có vẻ tránh tránh giá sách của hắn ngày hôm qua, hắn càng có thể khẳng định, có lẽ cô đã biết chuyện đó….