Bóng đêm vừa buông xuống, Lamborghini đã từ từ dừng lại trước Doãn trạch. Trước cửa biệt thự đã có sẵn một bóng người đang đứng chờ. Doãn Lạc Hàn không đợi lái xe mở cửa, tự mình mở cửa ra khỏi xe.
Mái tóc tùy ý búi gọn lên cao lộ ra cần cổ trắng nõn mịn màng quyến rũ, ánh sáng mị hoặc tỏa ra từ viên ngọc trên chiếc vòng cổ càng tôn lên nước da trắng hồng mê người cùng dáng người hoàn mỹ… Trước ánh mắt ngạc nhiên và hứng thú của Doãn Lạc Hàn, Mân Huyên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, gương mặt vốn đã trắng hồng nay lại thêm hồng, càng khiến người ta mê luyến.
Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào cô, rất nhiều thần sắc phức tạp trong đáy mắt, cuối cùng tiến tới nắm tay cô quay vào biệt thự “Vào thay đồ đã!”
“Vì sao? Đây chính là cái váy anh mua cho em hôm trước mà?” Cô khó hiểu kêu to. Chiều nay khi chọn đồ, cô vừa liếc mắt đã nhìn trúng chiếc váy này, mặc lên cảm giác cũng rất dễ chịu, mà soi mình trong gương, cô còn phải tự thốt lên là “Đẹp thật!”. Cô đã rất cố gắng mặc đẹp để cho hắn vui…
“Thay đi.” Hắn không nói nhiều, nắm tay cô càng thêm chặt.
Không biết cô lấy sức từ đâu giãy mạnh ra khỏi tay hắn “Anh thấy em khó coi đến vậy sao? Anh ghét em rồi phải không? Doãn Lạc Hàn… anh… anh…!”
Cô vụt chạy vào trong biệt thự, nhưng đã bị hắn vội vàng chạy theo ôm lấy từ phía sau, thở dài thì thào bên tai cô “Huyên, em hiểu lầm rồi, ý anh không phải như vậy… Thật ra… em mặc bộ váy này đẹp chết đi được, nhưng mà……”
“Nhưng mà làm sao? Thôi, anh không cần gạt em!” Cô càng cố sức giãy ra khỏi người hắn, rõ ràng là không tin hắn.
“Huyên……” Hắn đột nhiên xoay người cô lại, nháy mắt áp môi lên môi cô, đầu lưỡi tham lam quấn quýt lấy lưỡi cô, xục xạo trong khoang miệng thơm tho của cô, chạm đến từng dây thần kinh mẫn cảm của cô. Vòng tay lại càng ôm cô thêm chặt, đôi tay bắt đầu mơn trớn tấm lưng trần bóng mịn của cô…
Đôi môi hắn rất nóng, nụ hôn rất mãnh liệt, khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cũng không còn giãy dụa nữa, cả tinh thần và thể xác hoàn toàn bị hắn khống chế.
Một lúc lâu sau, đến khi cô bắt đầu cảm thấy khó thở, hắn mới buông cô ra, vừa thở vừa ôn nhu nói “Em là của riêng anh. Em quyến rũ như vậy, cũng chỉ riêng anh được thấy. Em đẹp như thế này, nhất định sẽ hấp dẫn tất cả ánh mắt đàn ông xung quanh… Hiểu không, Huyên…?”
Không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, cô buồn cười nhưng phải cố nhịn, làm nũng kéo kéo góc áo của hắn “Không đâu, mình đi ăn bữa tối ánh nến đèn cầy, ánh sáng không mạnh… Hơn nữa ở đó cũng chỉ có các đôi tình nhân đang say sưa nói chuyện, làm sao có ai có thời gian mà để ý đến em? Bộ váy này, em thực sự rất thích, hơn nữa là vì anh mà em mới mặc, vì thế, đừng bắt em thay, một lần này thôi, được không?”
Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đã hơi sưng lên của cô, thở dài “Được rồi, một lần này thôi đấy!”
“OK, một lần này thôi!” Cô vội gật đầu, chui vào trong lòng hắn. Phụ nữ làm đẹp xét cho cùng chẳng qua cũng vì đàn ông. Cô cố cầu kì ăn mặc trang điểm như vậy đều là vì muốn đẹp trước hắn….
Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói có hơi khàn “Sau này không được mặc đồ khêu gợi như vậy nữa, biết chưa? Lần sau nếu em còn mặc như thế này, anh không kiềm chế được đâu…”
“Em biết rồi…” Cô bật cười “Giờ có thể đi được chưa?”
“Được rồi, thế giới riêng của hai người chính thức bắt đầu!” Hắn khoái trá dìu cô ra khỏi biệt thự.
Tiếng nhạc tao nhã truyền khắp không gian, tiếng ly chạm ly thanh thúy, ánh nến vừa lung linh vừa huyền ảo, chiếu lên gương mặt tràn đầy nhu tình…
“Có ngon không?” Doãn Lạc Hàn dịu dàng nhìn Mân Huyên đang cắt bít tết.
“Cũng được ạ.” Cô bỏ một miếng bít tết vào miệng, sau đó bất chợt ngẩng đầu nói “Làm sao đây? Hình như giờ em chỉ thích ăn bít tết anh làm thôi.”
“Thật sao?” Động tác cắt bít tết của hắn ngừng lại, gương mặt dường như tỏa sáng vì hạnh phúc “Em không nịnh anh đấy chứ?”
“Không, em nói thật đó!” Cô vô cùng nghiêm túc khẳng định lại “Bởi vì trong đó còn có hương vị của tình yêu nữa, nên rất ngon, rất đặc biệt!”
Hắn nhướn mày, vẫy vẫy cô lại “Lại đây, đến đây ngồi cạnh anh.”
“Bây giờ sao?” Cô chần chừ một chút, nhìn xung quanh, cũng có rất nhiều cặp tình nhân đang ngồi cạnh nhau như vậy.
Vì thế, cô thẹn thùng đi sang ngồi cạnh hắn. Có lẽ do vừa uống rượu, hơi bị say, khi đi gần đến hắn, cô bỗng loạng choạng, ngã vào lòng hắn.
Hắn rất nhanh đã giơ tay đỡ lấy cô, nhấp một ngụm rượu, sau đó cúi đầu hôn cô.
Cô định nói gì đó, nhưng toàn bộ rượu trong miệng hắn đã được truyền sang miệng cô. Cô vừa ngây ngất trong rượu, vừa đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Nụ hôn dài tựa như đã trải qua cả một thế kỉ, hắn mới lưu luyến tách ra. Cô vừa ngẩng đầu, chợt bắt gặp vô số ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn hai người bọn họ, cô lại e thẹn vội chui vào lòng hắn.
Nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cô bỗng vô cùng xúc động, nhẹ giọng gọi một tiếng “Hàn……”
“Ừ?……” Hắn cũng nhỏ giọng trả lời, giọng càng lúc càng khàn “Huyên, mình về nhé?”
Cô có thể cảm nhận được ngọn lửa dưới hạ bộ của hắn, vì thế mặt cô lại càng thêm đỏ. Cô nuốt nước miếng, cố gắng lấy lại giọng “Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh!”
“Chuyện gì để về rồi nói.” Hơi thở của hắn rất nóng. Hắn cúi đầu thì thầm nho nhỏ bên tai cô “Để anh yêu em…!”
Bóng đêm vừa buông xuống, Lamborghini đã từ từ dừng lại trước Doãn trạch. Trước cửa biệt thự đã có sẵn một bóng người đang đứng chờ. Doãn Lạc Hàn không đợi lái xe mở cửa, tự mình mở cửa ra khỏi xe.
Mái tóc tùy ý búi gọn lên cao lộ ra cần cổ trắng nõn mịn màng quyến rũ, ánh sáng mị hoặc tỏa ra từ viên ngọc trên chiếc vòng cổ càng tôn lên nước da trắng hồng mê người cùng dáng người hoàn mỹ… Trước ánh mắt ngạc nhiên và hứng thú của Doãn Lạc Hàn, Mân Huyên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, gương mặt vốn đã trắng hồng nay lại thêm hồng, càng khiến người ta mê luyến.
Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào cô, rất nhiều thần sắc phức tạp trong đáy mắt, cuối cùng tiến tới nắm tay cô quay vào biệt thự “Vào thay đồ đã!”
“Vì sao? Đây chính là cái váy anh mua cho em hôm trước mà?” Cô khó hiểu kêu to. Chiều nay khi chọn đồ, cô vừa liếc mắt đã nhìn trúng chiếc váy này, mặc lên cảm giác cũng rất dễ chịu, mà soi mình trong gương, cô còn phải tự thốt lên là “Đẹp thật!”. Cô đã rất cố gắng mặc đẹp để cho hắn vui…
“Thay đi.” Hắn không nói nhiều, nắm tay cô càng thêm chặt.
Không biết cô lấy sức từ đâu giãy mạnh ra khỏi tay hắn “Anh thấy em khó coi đến vậy sao? Anh ghét em rồi phải không? Doãn Lạc Hàn… anh… anh…!”
Cô vụt chạy vào trong biệt thự, nhưng đã bị hắn vội vàng chạy theo ôm lấy từ phía sau, thở dài thì thào bên tai cô “Huyên, em hiểu lầm rồi, ý anh không phải như vậy… Thật ra… em mặc bộ váy này đẹp chết đi được, nhưng mà……”
“Nhưng mà làm sao? Thôi, anh không cần gạt em!” Cô càng cố sức giãy ra khỏi người hắn, rõ ràng là không tin hắn.
“Huyên……” Hắn đột nhiên xoay người cô lại, nháy mắt áp môi lên môi cô, đầu lưỡi tham lam quấn quýt lấy lưỡi cô, xục xạo trong khoang miệng thơm tho của cô, chạm đến từng dây thần kinh mẫn cảm của cô. Vòng tay lại càng ôm cô thêm chặt, đôi tay bắt đầu mơn trớn tấm lưng trần bóng mịn của cô…
Đôi môi hắn rất nóng, nụ hôn rất mãnh liệt, khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cũng không còn giãy dụa nữa, cả tinh thần và thể xác hoàn toàn bị hắn khống chế.
Một lúc lâu sau, đến khi cô bắt đầu cảm thấy khó thở, hắn mới buông cô ra, vừa thở vừa ôn nhu nói “Em là của riêng anh. Em quyến rũ như vậy, cũng chỉ riêng anh được thấy. Em đẹp như thế này, nhất định sẽ hấp dẫn tất cả ánh mắt đàn ông xung quanh… Hiểu không, Huyên…?”
Không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, cô buồn cười nhưng phải cố nhịn, làm nũng kéo kéo góc áo của hắn “Không đâu, mình đi ăn bữa tối ánh nến đèn cầy, ánh sáng không mạnh… Hơn nữa ở đó cũng chỉ có các đôi tình nhân đang say sưa nói chuyện, làm sao có ai có thời gian mà để ý đến em? Bộ váy này, em thực sự rất thích, hơn nữa là vì anh mà em mới mặc, vì thế, đừng bắt em thay, một lần này thôi, được không?”
Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đã hơi sưng lên của cô, thở dài “Được rồi, một lần này thôi đấy!”
“OK, một lần này thôi!” Cô vội gật đầu, chui vào trong lòng hắn. Phụ nữ làm đẹp xét cho cùng chẳng qua cũng vì đàn ông. Cô cố cầu kì ăn mặc trang điểm như vậy đều là vì muốn đẹp trước hắn….
Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói có hơi khàn “Sau này không được mặc đồ khêu gợi như vậy nữa, biết chưa? Lần sau nếu em còn mặc như thế này, anh không kiềm chế được đâu…”
“Em biết rồi…” Cô bật cười “Giờ có thể đi được chưa?”
“Được rồi, thế giới riêng của hai người chính thức bắt đầu!” Hắn khoái trá dìu cô ra khỏi biệt thự.
Tiếng nhạc tao nhã truyền khắp không gian, tiếng ly chạm ly thanh thúy, ánh nến vừa lung linh vừa huyền ảo, chiếu lên gương mặt tràn đầy nhu tình…
“Có ngon không?” Doãn Lạc Hàn dịu dàng nhìn Mân Huyên đang cắt bít tết.
“Cũng được ạ.” Cô bỏ một miếng bít tết vào miệng, sau đó bất chợt ngẩng đầu nói “Làm sao đây? Hình như giờ em chỉ thích ăn bít tết anh làm thôi.”
“Thật sao?” Động tác cắt bít tết của hắn ngừng lại, gương mặt dường như tỏa sáng vì hạnh phúc “Em không nịnh anh đấy chứ?”
“Không, em nói thật đó!” Cô vô cùng nghiêm túc khẳng định lại “Bởi vì trong đó còn có hương vị của tình yêu nữa, nên rất ngon, rất đặc biệt!”
Hắn nhướn mày, vẫy vẫy cô lại “Lại đây, đến đây ngồi cạnh anh.”
“Bây giờ sao?” Cô chần chừ một chút, nhìn xung quanh, cũng có rất nhiều cặp tình nhân đang ngồi cạnh nhau như vậy.
Vì thế, cô thẹn thùng đi sang ngồi cạnh hắn. Có lẽ do vừa uống rượu, hơi bị say, khi đi gần đến hắn, cô bỗng loạng choạng, ngã vào lòng hắn.
Hắn rất nhanh đã giơ tay đỡ lấy cô, nhấp một ngụm rượu, sau đó cúi đầu hôn cô.
Cô định nói gì đó, nhưng toàn bộ rượu trong miệng hắn đã được truyền sang miệng cô. Cô vừa ngây ngất trong rượu, vừa đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Nụ hôn dài tựa như đã trải qua cả một thế kỉ, hắn mới lưu luyến tách ra. Cô vừa ngẩng đầu, chợt bắt gặp vô số ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn hai người bọn họ, cô lại e thẹn vội chui vào lòng hắn.
Nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cô bỗng vô cùng xúc động, nhẹ giọng gọi một tiếng “Hàn……”
“Ừ?……” Hắn cũng nhỏ giọng trả lời, giọng càng lúc càng khàn “Huyên, mình về nhé?”
Cô có thể cảm nhận được ngọn lửa dưới hạ bộ của hắn, vì thế mặt cô lại càng thêm đỏ. Cô nuốt nước miếng, cố gắng lấy lại giọng “Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh!”
“Chuyện gì để về rồi nói.” Hơi thở của hắn rất nóng. Hắn cúi đầu thì thầm nho nhỏ bên tai cô “Để anh yêu em…!”