Ngón tay thon dài của hắn ôn nhu đặt lên môi cô. Hắn thở dài bất lực “Huyên, em đừng nói nữa, tóm lại anh sẽ không đồng ý đâu, anh rất sợ… rất sợ sẽ mất em, em có hiểu không?”
Cô vẫn còn muốn nói nữa, nhưng bàn tay hắn đã nhanh chóng bịt chặt lấy miệng cô, khiến cô không mở miệng được. Cô hiểu, cô hiểu nỗi sợ của hắn, nhưng cô vẫn muốn có con gái… Cô mong ước đến độ có thể trở nên vô cùng cố chấp, có thể bất chấp tất cả, chỉ cần có thể sinh thêm một bé gái.
Cô vươn hai tay khẽ chạm vào gương mặt tuấn tú của hắn, ngón tay vuốt nhẹ dọc theo đôi lông mày rậm, xuống đôi mắt tinh anh, chiếc mũi cao đầy kiêu ngạo, cuối cùng dừng ở đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn.
Cánh tay hắn đột nhiên bịt miệng cô chặt hơn, khiến cô khó thở “Hàn…… Em… em không thở được……”
“Huyên, em đồng ý đi, đừng bao giờ rời xa anh……” Giọng hắn khàn khàn, sau đó bất ngờ xoay người cô lại, vật cứng rắn nóng như lửa lập tức chen vào nơi mềm mại nhỏ bé của cô, miệng không ngừng lảm nhảm “Em là của anh…… Mãi mãi phải ở bên cạnh anh……”
Hắn dường như đã mất hết lý trí, không còn để ý đến cảm nhận của cô nữa, bản năng chuyển động, khiến cô đau đớn không thể chịu nổi, đồng thời một khoái cảm cũng nhanh chóng dâng lên trong người cô. Cô há miệng thở dốc, cố ngăn cản hắn, nhưng âm thanh phát ra từ cuống họng lại càng thêm phần mê mị, kích thích “Ưm…… Hàn…… Anh đừng…… Anh… Ưm…… Em đau… A… ưm……”
Nhưng Doãn Lạc Hàn lúc này dường như đã phát điên, không ngừng chiếm lấy cô, trong đầu hắn chỉ đầy ắp nỗi sợ mất cô – điều khủng khiếp khiến hắn vô cùng bối rối và bất lực. Cô không thể khuyên can được hắn, chỉ có thể để mặc hắn bá đạo trên cơ thể cô, ở dưới thân hắn rên rỉ, mồ hôi long lanh khắp da thịt, không rõ cảm nhận lúc này là đang đau đớn xé rách hay thỏa mãn kích động…
Cho đến khi căn phòng đã yên tĩnh trở lại, cô vẫn không nhúc nhích úp mặt vào gối, hai vai run rẩy không ngừng.
Tiếng thở mạnh đều đều vang lên phía sau lưng cô, cánh tay hắn mạnh mẽ vòng lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng, dịu dàng hôn từng chút từng chút một lên gương mặt cô, muốn lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang tràn ra từ khóe mắt cô.
“Huyên, em có đau không? Anh xin lỗi… Anh rất xin lỗi… Là tại anh không kiềm chế được mình… Bởi vì anh sợ, anh rất sợ mất em… Em đừng khóc, đừng khóc nữa, được không?”
Giọng nói của hắn chất chứa bi thương và hối hận, giống như hắn vừa làm một tội ác tày trời vậy. Cô vẫn nức nở, lắc lắc đầu trong lòng hắn, nhưng chỉ im lặng không nói.
“Em đang trách anh phải không? Xin lỗi em… Nhưng anh không muốn mạo hiểm như vậy… Chỉ cần nghĩ đến việc có thể sẽ mất em, anh lại muốn phát điên lên, em biết không? Đừng giận anh… Xin lỗi em… Cho anh được ích kỉ, chỉ một lần này thôi… Mình đã có Tiểu Lạc Lạc rồi mà, chỉ cần Tiểu Lạc Lạc là được rồi mà……”
“Huhu…… Anh không cần… hức… nói nữa…. Không cần nói nữa……” Cô rốt cục đã không thể kìm nén được nữa, bật khóc thành tiếng “Em không giận, cũng không trách anh… Em biết, là do em, lẽ ra em không nên nói đến chuyện mang thai… Em sẽ không bao giờ nói nữa… Em sẽ ở bên cạnh anh, vĩnh viễn cũng không rời xa anh……”
Cô hoàn toàn không ngờ rằng lần sinh Tiểu Lạc Lạc lại gây ra sự ám ảnh lớn đến như vậy trong lòng hắn, khiến hắn càng thêm sợ mất cô, vì thế không dám mạo hiểm, dù chỉ một lần…
Hắn dùng tay lau nước mắt cho cô, sau lại cúi đầu hôn cô, hôn thật say đắm, chỉ mong những nụ hôn dài bất tận ấy sẽ có thể lau đi những giọt nước mắt trong lòng cô… Cuối cùng, bọn họ lại quấn quít lấy nhau đến tận bình minh…
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai nữa. Trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhỏ, cô cầm lên đọc “Huyên, công ty có việc gấp, anh phải đến công ty một lát. Em ở nhà chán có thể đưa Tiểu Lạc Lạc sang nhà Chính Vũ chơi, anh xong việc sẽ về ngay. Yêu em… Kí tên: Hàn.”
Cô nhìn tờ giấy, chợt cảm thấy hạnh phúc, mỉm cười hôn chụt chụt lên tờ giấy mấy lần, sau đó bật dậy, đánh răng rửa mặt thật nhanh, lại chạy xuống dưới lầu gặp tiểu tử đáng yêu của hai người. Sau đêm hôm qua, cô đã không còn ý nghĩ sinh con gái nữa. Vì người cô yêu, cô có thể từ bỏ.
Nhưng chuyện công việc thì khác, cô nhất định sẽ xin đi làm. Hơn nữa, hắn cũng đồng ý rồi, cô còn lý do gì mà không đi chứ?
Cả buổi sáng chơi đùa với Tiểu Lạc Lạc khiến cô mệt nhoài. Ngắm nhìn Tiểu Lạc Lạc đang say ngủ trong lòng cô, áng chừng nó ít nhất cũng phải tới chiều muộn mới dậy, cô giao con cho bảo mẫu trông, sau đó đi vào thư phòng.
Cô phải làm đơn xin việc. Doãn Lạc Hàn nói sẽ không có tòa soạn nào nhận cô, cô không tin! Dù sao cô cũng có bằng tốt nghiệp chính quy chuyên ngành báo chí, lại có kinh nghiệm công tác tại Thuần Mỹ, cô tự tin rằng cho dù không nhiều thì ít nhất cũng phải có một hai tòa soạn chào đón cô vào làm việc.
Cô đặt năm lá đơn xin việc ở năm tòa soạn cao thấp khác nhau vào năm chiếc phong bì, sau đó lấy chìa khóa xe. Lại nhớ ra hình như Tiểu Lạc Lạc đã sắp hết bỉm, tuy có rất nhiều người giúp việc, nhưng cô vẫn muốn tự mình chọn mua bỉm cho con, vì vậy cô lại tự nhắc mình nhớ phải ghé siêu thị mua bỉm nữa.
Cô lái xe chạy băng băng trên đường, nghĩ đến việc chỉ mấy ngày nữa thôi bố sẽ được ra tù, không khỏi cảm thấy vô cùng thoải mái, tưởng tượng đến cảnh Doãn Lạc Hàn cùng cô và Tiểu Lạc Lạc đi đón bố lại mỉm cười ngọt ngào.
Về phần Doãn Lương Kiến, từ sau khi cô sinh Tiểu Lạc Lạc xong, tâm trạng của ông luôn rất tốt, mỗi khi nhìn thấy Tiểu Lạc Lạc đều cười toe. Vài tuần trước, sau khi vợ chồng Doãn Từ liên tục thuyết phục ông qua Australia với họ, cuối cùng ông đã nhượng bộ, nói sẽ tới Australia chơi một tháng, sau đó sẽ về với cháu đích tôn của ông.
Mấy lần trước cô đi thăm tù cũng nhắc với bố về việc khi bố ra tù hãy về Doãn trạch ở cùng với gia đình cô, nhưng bố đều cự tuyệt, nói ông sẽ về lại Lăng gia. Hiểu tính bố nên cô cũng không ép ông nữa.
Ngón tay thon dài của hắn ôn nhu đặt lên môi cô. Hắn thở dài bất lực “Huyên, em đừng nói nữa, tóm lại anh sẽ không đồng ý đâu, anh rất sợ… rất sợ sẽ mất em, em có hiểu không?”
Cô vẫn còn muốn nói nữa, nhưng bàn tay hắn đã nhanh chóng bịt chặt lấy miệng cô, khiến cô không mở miệng được. Cô hiểu, cô hiểu nỗi sợ của hắn, nhưng cô vẫn muốn có con gái… Cô mong ước đến độ có thể trở nên vô cùng cố chấp, có thể bất chấp tất cả, chỉ cần có thể sinh thêm một bé gái.
Cô vươn hai tay khẽ chạm vào gương mặt tuấn tú của hắn, ngón tay vuốt nhẹ dọc theo đôi lông mày rậm, xuống đôi mắt tinh anh, chiếc mũi cao đầy kiêu ngạo, cuối cùng dừng ở đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn.
Cánh tay hắn đột nhiên bịt miệng cô chặt hơn, khiến cô khó thở “Hàn…… Em… em không thở được……”
“Huyên, em đồng ý đi, đừng bao giờ rời xa anh……” Giọng hắn khàn khàn, sau đó bất ngờ xoay người cô lại, vật cứng rắn nóng như lửa lập tức chen vào nơi mềm mại nhỏ bé của cô, miệng không ngừng lảm nhảm “Em là của anh…… Mãi mãi phải ở bên cạnh anh……”
Hắn dường như đã mất hết lý trí, không còn để ý đến cảm nhận của cô nữa, bản năng chuyển động, khiến cô đau đớn không thể chịu nổi, đồng thời một khoái cảm cũng nhanh chóng dâng lên trong người cô. Cô há miệng thở dốc, cố ngăn cản hắn, nhưng âm thanh phát ra từ cuống họng lại càng thêm phần mê mị, kích thích “Ưm…… Hàn…… Anh đừng…… Anh… Ưm…… Em đau… A… ưm……”
Nhưng Doãn Lạc Hàn lúc này dường như đã phát điên, không ngừng chiếm lấy cô, trong đầu hắn chỉ đầy ắp nỗi sợ mất cô – điều khủng khiếp khiến hắn vô cùng bối rối và bất lực. Cô không thể khuyên can được hắn, chỉ có thể để mặc hắn bá đạo trên cơ thể cô, ở dưới thân hắn rên rỉ, mồ hôi long lanh khắp da thịt, không rõ cảm nhận lúc này là đang đau đớn xé rách hay thỏa mãn kích động…
Cho đến khi căn phòng đã yên tĩnh trở lại, cô vẫn không nhúc nhích úp mặt vào gối, hai vai run rẩy không ngừng.
Tiếng thở mạnh đều đều vang lên phía sau lưng cô, cánh tay hắn mạnh mẽ vòng lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng, dịu dàng hôn từng chút từng chút một lên gương mặt cô, muốn lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang tràn ra từ khóe mắt cô.
“Huyên, em có đau không? Anh xin lỗi… Anh rất xin lỗi… Là tại anh không kiềm chế được mình… Bởi vì anh sợ, anh rất sợ mất em… Em đừng khóc, đừng khóc nữa, được không?”
Giọng nói của hắn chất chứa bi thương và hối hận, giống như hắn vừa làm một tội ác tày trời vậy. Cô vẫn nức nở, lắc lắc đầu trong lòng hắn, nhưng chỉ im lặng không nói.
“Em đang trách anh phải không? Xin lỗi em… Nhưng anh không muốn mạo hiểm như vậy… Chỉ cần nghĩ đến việc có thể sẽ mất em, anh lại muốn phát điên lên, em biết không? Đừng giận anh… Xin lỗi em… Cho anh được ích kỉ, chỉ một lần này thôi… Mình đã có Tiểu Lạc Lạc rồi mà, chỉ cần Tiểu Lạc Lạc là được rồi mà……”
“Huhu…… Anh không cần… hức… nói nữa…. Không cần nói nữa……” Cô rốt cục đã không thể kìm nén được nữa, bật khóc thành tiếng “Em không giận, cũng không trách anh… Em biết, là do em, lẽ ra em không nên nói đến chuyện mang thai… Em sẽ không bao giờ nói nữa… Em sẽ ở bên cạnh anh, vĩnh viễn cũng không rời xa anh……”
Cô hoàn toàn không ngờ rằng lần sinh Tiểu Lạc Lạc lại gây ra sự ám ảnh lớn đến như vậy trong lòng hắn, khiến hắn càng thêm sợ mất cô, vì thế không dám mạo hiểm, dù chỉ một lần…
Hắn dùng tay lau nước mắt cho cô, sau lại cúi đầu hôn cô, hôn thật say đắm, chỉ mong những nụ hôn dài bất tận ấy sẽ có thể lau đi những giọt nước mắt trong lòng cô… Cuối cùng, bọn họ lại quấn quít lấy nhau đến tận bình minh…
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai nữa. Trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhỏ, cô cầm lên đọc “Huyên, công ty có việc gấp, anh phải đến công ty một lát. Em ở nhà chán có thể đưa Tiểu Lạc Lạc sang nhà Chính Vũ chơi, anh xong việc sẽ về ngay. Yêu em… Kí tên: Hàn.”
Cô nhìn tờ giấy, chợt cảm thấy hạnh phúc, mỉm cười hôn chụt chụt lên tờ giấy mấy lần, sau đó bật dậy, đánh răng rửa mặt thật nhanh, lại chạy xuống dưới lầu gặp tiểu tử đáng yêu của hai người. Sau đêm hôm qua, cô đã không còn ý nghĩ sinh con gái nữa. Vì người cô yêu, cô có thể từ bỏ.
Nhưng chuyện công việc thì khác, cô nhất định sẽ xin đi làm. Hơn nữa, hắn cũng đồng ý rồi, cô còn lý do gì mà không đi chứ?
Cả buổi sáng chơi đùa với Tiểu Lạc Lạc khiến cô mệt nhoài. Ngắm nhìn Tiểu Lạc Lạc đang say ngủ trong lòng cô, áng chừng nó ít nhất cũng phải tới chiều muộn mới dậy, cô giao con cho bảo mẫu trông, sau đó đi vào thư phòng.
Cô phải làm đơn xin việc. Doãn Lạc Hàn nói sẽ không có tòa soạn nào nhận cô, cô không tin! Dù sao cô cũng có bằng tốt nghiệp chính quy chuyên ngành báo chí, lại có kinh nghiệm công tác tại Thuần Mỹ, cô tự tin rằng cho dù không nhiều thì ít nhất cũng phải có một hai tòa soạn chào đón cô vào làm việc.
Cô đặt năm lá đơn xin việc ở năm tòa soạn cao thấp khác nhau vào năm chiếc phong bì, sau đó lấy chìa khóa xe. Lại nhớ ra hình như Tiểu Lạc Lạc đã sắp hết bỉm, tuy có rất nhiều người giúp việc, nhưng cô vẫn muốn tự mình chọn mua bỉm cho con, vì vậy cô lại tự nhắc mình nhớ phải ghé siêu thị mua bỉm nữa.
Cô lái xe chạy băng băng trên đường, nghĩ đến việc chỉ mấy ngày nữa thôi bố sẽ được ra tù, không khỏi cảm thấy vô cùng thoải mái, tưởng tượng đến cảnh Doãn Lạc Hàn cùng cô và Tiểu Lạc Lạc đi đón bố lại mỉm cười ngọt ngào.
Về phần Doãn Lương Kiến, từ sau khi cô sinh Tiểu Lạc Lạc xong, tâm trạng của ông luôn rất tốt, mỗi khi nhìn thấy Tiểu Lạc Lạc đều cười toe. Vài tuần trước, sau khi vợ chồng Doãn Từ liên tục thuyết phục ông qua Australia với họ, cuối cùng ông đã nhượng bộ, nói sẽ tới Australia chơi một tháng, sau đó sẽ về với cháu đích tôn của ông.
Mấy lần trước cô đi thăm tù cũng nhắc với bố về việc khi bố ra tù hãy về Doãn trạch ở cùng với gia đình cô, nhưng bố đều cự tuyệt, nói ông sẽ về lại Lăng gia. Hiểu tính bố nên cô cũng không ép ông nữa.